Tới gần Tết m Lịch.
Thành phố € tuy không phồn hoa bằng thành phố B nhưng cũng có khung cảnh náo nhiệt kiểu khác.
Người đến người đi khắp mọi nơi, lại tới giờ ăn cơm, mùi đồ ăn tỏa ra khắp muôn phương.
Lục Khiêm dừng xe, nghiêng đầu hỏi: “Muốn ăn gì?” Minh Châu trong giây lát thật nghĩ không ra.
Số lần cô ăn cơm ở ngoài cùng ông chỉ cần một cái bàn tay đã có thể đếm hết, phần lớn đều ăn ở quán cơm gia truyền kia.
Cô khẽ cắn môi: “Muốn ăn đồ Thái Lan!” Lục Khiêm véo nhẹ mặt cô: “Được thôi, chúng ta sẽ đi ăn đồ ăn Thái Lan.” Minh Châu vội vã muốn xuống xe, ông giữ cô lại: “Mặc thêm áo khoác vào.”
Cô không chịu, còn nói vài bước nữa là vào thang máy, tóm lại là vẫn thích xinh đẹp hơn.
Lục Khiêm chỉ đành cầm giúp cô.
Vừa xuống xe đã thấy cô đi phía trước, quảng trường treo rất nhiều đèn để tạo không khí náo nhiệt, trong màn đêm ánh đèn sáng lên giống như một dải ngân hà nhỏ
Minh Châu của ông còn lóa mắt hơn cả dải ngân hà kia.
Lục Khiêm gọi cô lại: “Minh Châu.”
Minh Châu xoay người, nhỏ giọng oán giận: “Chú Lục, anh đi chậm muốn chết!”
Lục Khiêm bước nhanh vài bước, khoác áo lên vai cô sau đó ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô, ông không chỉ lướt qua hôn nhẹ mà đó là một nụ hôn sâu.
Cô cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Ông dụ dỗ cô hôn ông, Minh Châu có hơi ngượng ngùng, đặt tay trước ngực ông đẩy nhẹ.
Ốm ờ.
Lục Khiêm kéo áo khoác của cô cao lên, che luôn mặt cô.
Đến lúc kết thúc, trái tim Minh Châu đập thình thịch, vóc người của ông cao lớn, vừa lúc để cô ghé vào cổ ông, nhỏ giọng oán giận: “Chắc chắn có người nhìn thấy.”
Lục Khiêm cười nhẹ một tiếng.
Ông sờ mặt cô, hạ giọng nói: “Minh Châu, anh chưa bao giờ bạo dạn như vậy!”
Nơi này là thành phố C.
Người đến người đi, thậm chí còn có bạn bè thân thích hoặc là cấp dưới, lúc nào cũng có khả năng vô tình gặp được.
Nhưng khi ông nghe thấy cô gọi chú Lục, thật sự không nhịn được.
Đại khái Minh Châu cũng đoán được nguyên nhân, giọng nói của cô nhỏ nhẹ như chú mèo con: “Sau này không gọi chú là chú Lục nữa, chỉ gọi Lục Khiêm thôi.”
Lục Khiêm mặc áo khoác vào cho cô, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Minh Châu bất mãn: “Đến nhà hàng rồi lại phải cởi ra.”
“Mặc vào cho đàng hoàng! Nếu muốn cởi quần áo như vậy thì chờ tới khi về nhà, em muốn cởi cái nào cũng được.” Lục Khiêm trầm giọng nói, quản lý cô vô cùng nghiêm khắc.
Minh Châu không lên tiếng nữa, khuôn mặt ửng đỏ.
Ông chẳng biết xấu hổ tẹo nào!
Lục Khiêm thấy cô giận dỗi đi phía trước, duỗi tay kéo cô lại, để cô ôm lấy ông.
Minh Châu vẫn muốn làm mình làm mẩy một tí nhưng lại không nỡ buông ra. Cũng may đã tới nhà hàng, ông cũng kiềm chế.
Nhưng Minh Châu cũng phát hiện ra, từ lúc Lục Khiêm ngồi xuống, toàn bộ phụ nữ bên trong nhà hàng đều đang nhìn ông.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!