Ông ký tên vào văn bản.
Điều cô ta đi tới thành phố T.
Lam Tử Mi nhẹ nhàng hít một hơi: “Chỉ vì cô ta tới đây, cho nên tôi phải nhường chỗ đúng không? Lục Khiêm, ngay cả thành phố € mà anh cũng không cho tôi ở lại, phải không?”
Giọng điệu của Lục Khiêm lạnh lùng: “Chuyện này tốt cho cả hai người!”
Ông đã hạ quyết định, cô ta không có cách nào thay đổi.
Lúc Lam Tử Mi cầm lệnh điều chuyển đi ra, thư ký Liễu đứng canh trước cửa, thấy sắc mặt của cô ta không tốt cũng hỏi thăm theo thói quen.
Lam Tử Mi cũng không thèm nhìn anh ta. Thư ký Liễu đang khó hiểu, Lục Khiêm đi ra. Phải đối phó với phụ nữ, tóm lại vẫn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ông không nói, thư ký Liễu cũng đoán ra bảy tám phần, cười nhẹ: “Kỹ sư Lam sẽ suy nghĩ thông suốt thôi.”
Lục Khiêm dừng bước, ông nhẹ giọng nói: “Truyền Chí, cậu biết không, điều tôi hối hận nhất chính là có quá nhiều tri kỷ trước khi gặp được Minh Châu, nếu tôi biết có một ngày tôi sẽ muốn được đầu bạc trăm năm với một cô gái, tôi nhất định sẽ sống sạch sẽ để chờ cô ấy.”
Với người như ông, thật ra nhu cầu sinh lý cũng không quan trọng như vậy.
Những hồng nhan kia cũng chỉ dùng để giết thời gian mà thôi.
Ông cũng không để bụng.
Thế nhưng ông biết, Minh Châu sẽ để ý, không có cô gái nào mà không để ý.
Thư ký Liễu an ủi vài câu.
Buổi chiều, Lam Tử Mi thu dọn đồ, sau khi rời khỏi tòa nhà sẽ phải nhanh chóng đi tới thành phố T.
Đồng nghiệp vô cùng bất ngờ nhưng cũng đoán được đây là dấu vết của ông Lục, từ đó không ai dám nhắc lại về người này.
Lục Khiêm làm việc cả ngày.
Trước khi tan tầm, ông gọi điện thoại cho Minh Châu: “Đang làm gì vậy?”
Đầu dây bên kia, Minh Châu mới bận việc xong.
Cô giúp đỡ bà cụ sơ chế một vài nguyên liệu nấu ăn, nghe nói đó đều là đồ ăn Tết, người ta đưa tới mấy cái rương đựng măng núi cô rất thích, xin bà cụ một rương gửi về thành phố B.
Lúc này cô đang đau eo đau lưng, điện thoại của Lục Khiêm lại tới.
Cô giả bộ oán giận: “Làm việc nhà mệt muốn chết!”
Lục Khiêm đoán được cô sẽ không chịu ngồi yên, đi theo bà cụ làm việc nhà, vì thế cười trêu chọc cô: “Mệt hơn tối hôm qua hả? Nhưng cũng đũng, tối hôm qua em cũng đâu có cần tốn công tốn sức gì đâu!”
Minh Châu nghe xong nóng cả mặt.
Lục Khiêm nới lỏng cúc áo sơ mịi, dịu dàng nói: “Vốn đang định gọi em ra ngoài, đi dạo phố, ăn một bữa cơm cùng chú Lục của em, rồi còn xem phim gì đó, nếu em mệt mỏi vậy đành để hôm khác.”
“Không mệt, không mệt.”
Minh Châu vội vàng la lên: “Em không mệt chút nào!”
Lục Khiêm cười nhẹ: “Tối hôm qua cũng không mệt sao?”
Rõ ràng ông đang tán tỉnh đưa đẩy cùng cô, chút đạo hạnh của Minh Châu làm gì đủ dùng?
Cô lắp bắp.
Lục Khiêm thấy chuyển biến tốt thì ngừng, giọng nói quay lại với sự dịu dàng: “Tôi phái xe riêng tới đón eml”
Minh Châu không cam lòng, trước khi cúp điện thoại còn hừ nhẹ: “Anh bắt nạt eml”
Lục Khiêm còn dịu dàng hơn ban nãy một chút.
Thậm chí còn có chút ý cười: “Đêm nay anh cũng muốn bắt nạt em tiếp, em có cho không?”
Cô không trả lời được vấn đề xấu hổ như thế này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!