Minh Châu rất vui.
Tuy nói nhà họ Lục tôi tớ như mây, cô ở đây cũng có thể hưởng thụ sự chăm sóc tốt nhất.
Thế nhưng cô đã thương nhớ bánh rán hành buổi sáng của cửa hàng này rất nhiều năm.
Đặc biệt là khi cô đang mang thai Lục Thước, thèm phát điên.
Lúc ấy, xường xuyên vừa ngồi ăn bánh bao, bên cạnh là một ly nước sôi để nguội, vừa lau nước mắt nhớ Lục Khiêm lại hận ông vô tình.
Trong mắt Minh Châu tràn đầy vui mừng, lại có vẻ rất cẩn thận.
Cô vươn tay ra khỏi ổ chăn, nhỏ giọng hỏi: “Anh mua lúc chạy bộ hả?” Lục Khiêm ừ một tiếng.
Sau đó xoa nhẹ đầu cô một chút: “Ít nhất cũng đi rửa mặt rồi hãng ăn!” Ông cũng có thói ở sạch.
Bình thường Minh Châu đã quen tùy tiện nhưng không muốn bị ông xem thường, đang định rời giường.
Lúc vừa mới vươn một chân ra, cô đã hối hận
Giọng nói của cô mềm mại ngọt ngào: “Lục Khiêm, anh lấy cho em một bộ quần áo đi!"
Lục Khiêm chưa cử động, ánh mắt mang theo cảm giác tình sâu. Cô không khỏi đỏ mặt, thúc giục: “Mau lên đi!”
Lục Khiêm cúi người hôn cô một cái, giọng nói hơi khàn: “Mặc áo sơ mi của tôi nhé.”
Nói xong, ông đi vào phòng để quần áo lấy một chiếc áo sơ mi trắng cho cô. Minh Châu nhận lấy, phía trên còn vương mùi hương thơm ngát của bột giặt, cô nhẹ nhàng khoác vào người, thuận tay vuốt mái tóc dài ra khỏi cổ áo.
Giương mắt lên lại va chạm với ánh mắt của Lục Khiêm.
Mặt cô nóng lên, chui vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra, Lục Khiêm đã đặt bữa sáng lên bàn ăn ở trong phòng sinh hoạt riêng, người giúp việc còn đưa một phần bữa sáng kiểu Tây tới, nghĩ lại chắc là ông thích ăn.
Minh Châu cắn bánh rán hành.
Căn một miếng, hương vị của đồ ăn thỏa mãn vị giác.
Đại khái là vị chuyện tối hôm qua, cả người cô lộ ra cảm giác lười biếng thoải mái.
Ăn xong nửa miếng bánh, cô giương mắt nhìn người đàn ông.
Lục Khiêm đang uống cà phê, vừa lật xem báo buổi sáng.
Minh Châu vừa uống sữa đậu nành vừa duyên dáng nói thầm: “Ở độ tuổi như anh không phải nên giữ gìn sức khỏe à? Sao lại thích uống cà phê vào sáng sớm giống như anh trai của em vậy?”
Lục Khiêm đặt tờ báo xuống, ánh mắt lưu luyến trên người cô một lát.
Sau đó cười khẽ: “Anh ở độ tuổi nào?”
Minh Châu nhìn ra ông không có ý tốt, không dám trêu chọc ông nữa, ngoan ngoãn ngồi uống sữa đậu nành.
Lục Khiêm ăn xong.
Ông dịu dàng nói: “Muốn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát! Thước Thước có bà cụ chăm sóc, lúc này chắc là đã đưa đi siêu thị mua đồ ăn rồi, bà cụ đã có cháu nội, nên phải thể hiện cho bằng được.”
Minh Châu lo lắng: “Dù sao cũng không tốt lắm!”
“Có gì mà không tốt!”
Lục Khiêm cười: “Anh muốn chiều!”
Dường như lại nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc ông đứng dậy lại không kìm lòng nổi phải hôn cô một cái, cuối cùng mới lẩm bẩm: “Giữa trưa tôi sẽ về ăn cơm cùng eml”
Đương nhiên Minh Châu muốn ăn cùng ông.
Thế nhưng cô cũng không quên ông bận rộn đến mức nào, vì thế cô ôm cổ ông, nhẹ giọng nói: “Có bà cụ nữa mà, giữa trưa anh cứ nghỉ ngơi ở văn phòng, buổi tối ăn bữa tối cùng nhau.”
“Cũng đúng!” Lục Khiêm ôm lấy vòng eo thon của cô.
Khó lắm cuối cùng mới được ở bên nhau, vừa chạm đã cháy, ông dùng cái mũi cao thẳng cọ nhẹ cô, hơi khó nhịn: “Thật sự rất muốn nghỉ ngơi mấy ngày, vui chơi thoải mái mấy ngày.”
Minh Châu mặt đỏ tim đập.
Một tay vân vê cúc áo sơmi của ông, nhỏ giọng nói: “Ăn Tết không phải ngày nghỉ sao? Không đủ cho anh...”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!