Tiểu Hoắc Tây rón rén đi vào, ra hiệu giữ im lặng rồi chui xuống gầm bàn làm việc của Hoäc Minh, người bố duỗi thẳng chân, cô bé cũng tự nhiên ngồi lên đôi chân dài của anh.
Còn dang tay trắng nõn ôm lấy.
Giống như Harry Potter cưỡi chổi!
Tiểu Hoäc Tây nhẹ nhàng nói: “Con đang chơi trốn tìm với Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư, bố đừng nói con ở đây!”
Cô bé trắng trẻo mềm mại, thật sự xinh đẹp.
Giống Ôn Noãn quá!
Chỉ nhìn cô bé thôi, Hoắc Minh cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh xoa mái tóc màu trà, dịu dàng nói: “Bố không nói đâu.” Tiểu Hoắc Tây ôm trọn lấy bố.
Dáng vẻ rất ỷ lại và yêu thích.
Nếu anh không làm việc, nếu cô bé không chơi trốn tìm thì Hoắc Minh đã bế cô bé lên mà yêu thương, nhưng hiện giờ anh chỉ có thể kiềm chế.
Anh tiếp tục làm việc, Tiểu Hoäc Tây vẫn bất động.
Có lẽ vì chân bố quá ấm nên Hoắc Tây từ từ nhắm mắt lại rồi thiếp đi.
Ngoài cửa có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi qua đi lại.
Đó là Sùng Quang.
Và cả tiếng Doãn Tư gọi chị gái.
Hoắc Minh cúi xuống nhìn bé con đang ngủ say.
Anh với tay lấy chăn, đắp lên cô bé.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư chập chững đi đến cánh cửa, chỉ vào bên trong: “Chị!” Trương Sùng Quang nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu bé.
Cậu biết chú Hoắc đang làm việc nên không dám quấy rầy.
Hoặc Minh ngước mắt lên nhìn cậu nhóc mà anh khen ngợi và đứa con trai ngốc nghếch của anh.
Anh mỉm cười dịu dàng. “Sùng Quang, bế Doãn Tư vào đi.”
Trương Sùng Quang a một tiếng, nhưng vẫn bế Doãn Tư vào và đặt cậu bé lên sô pha.
Hoắc Minh nhờ cậu nhóc tìm một cuốn sách tranh cho Doãn Tư đọc. Sùng Quang rất căng thẳng, cậu thích chú Hoắc, nhưng vẫn hơi sợ chú. Hoắc Minh chỉ vào chiếc ghế, nhẹ nhàng nói: “Ngồi đây.”
Sùng Quang “vâng” rồi ngồi thẳng lưng.
Hoắc Minh ném một tập tài liệu qua, đó là khoản đầu tư gần đây của Tây Á, số tiền không quá bốn mươi triệu.
Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Việc này giao cho cháu.”
Tiểu Sùng Quang bối rối. Cậu đếm từng con số không, có tổng cộng bảy số.
Hoắc Minh tiếp tục mở tài liệu, giọng điệu nhàn nhạt: “Doãn Tư đến tuổi này cũng phải xem những thứ này!”
Dù sao Tiểu Sùng Quang vẫn là một đứa nhóc.
Cậu đọc không hiểu, đôi mắt rưng rưng nhưng không dám khóc, liền ra sức tìm thông tin.
Trong thời gian ngắn, cậu đã học được cách dùng Google, các thông tin khác nhau... Dù không thể kinh doanh nhưng cậu tiếp nhận nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Trong lúc đó, bạn nhỏ Hoắc Doãn Tư đang đọc sách tranh.
Còn Tiểu Hoắc Tây nằm trên đùi bố ngủ ngon lành.
Đến khi Tiểu Hoắc Tây tỉnh lại.
Cô bé thấy Trương Sùng Quang đang cố gắng đọc tài liệu, tấm lưng thẳng tắp, còn bố thì rất nghiêm khắc.
Hoäc Tây dụi mắt rồi dựa vào lòng bố.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!