Ôn Noãn trả lời.
Sau khi biết tin, ông Cố vội vàng gọi đến: “Chuyện của Giám đốc Đinh sẽ không ảnh hướng đến Vân Phàm phải không?”
“Không đâu!”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Chuyện của Giám đốc Đinh không liên quan đến Vân Phàm, chú Cố đừng lo lắng.”
Ông Cố vẫn thấy lo.
Ông ta thở dài: “Ôn Noãn, chú Cố chỉ còn một đứa con trai.”
Ôn Noãn cũng không vui.
Nhưng cô đã hứa với Cố Vân Phàm nên cô cố gắng vực dậy tinh thần để đối
phó với ông Cố, cô nói: “Nếu cậu ta quý giá thì đáng ra chú Cố nên trân trọng mới phải.”
Trong lời nói của cô có ẩn ý, sao người như ông Cố lại không hiểu được? Cô nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Lúc này Bạch Vi mới tỉnh lại.
Cô ấy chợt nhận ra con quỷ độc ác Đinh Tranh đã thật sự xong đời, sau này cô ấy và Ôn Noãn sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa.
Bạch Vi nghiến răng: “Cuối cùng cô ta đã bị báo ứng!” Có lẽ vì quá kích động, Bạch Vi ôm chầm lấy Ôn Noãn.
Cô ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Ôn Noấn, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã giết chết con quỷ độc ác đó.”
Ôn Noấn hiểu rõ cô ấy nhất.
Cô dịu dàng vỗ vai Bạch Vĩ và lau nước mắt cho cô ấy.
“Đồ ngốc, cậu cảm ơn làm gì!”
Bạch Vi vẫn rưng rưng nước mắt.
Mà bên kia, Hoắc Minh và Cảnh Sâm nhìn nhau, sau đó cùng bước ra ngoài.
Cảnh Sâm lấy hộp thuốc ra, rút một điếu đưa cho Hoắc Minh: “Để cậu chê cười rồi.”
Hoắc Minh lấy thuốc, châm lửa. Anh mỉm cười. Nói đến đây, anh đã quen biết Bạch Vi đã nhiều năm.
Người bên cạnh Ôn Noãn đến rồi đi, nhưng bạn thân nhất của cô vẫn là Bạch Vi, đương nhiên chỉ tính phụ nữ.
Bạn khác giới còn có Khương Duệ!
Anh hụt hãng nhớ lại, Cảnh Sâm vỗ vai anh, hỏi: “Đứa thứ ba sắp chào đời, cậu còn tính làm thêm đứa thứ tư không?”
Hoắc Minh liếc anh ta một cái: “Sinh xong đứa này thì tính đến thế giới của hai người!”
Cảnh Sâm rất hâm mộ.
Anh ta và Bạch Vi luôn muốn có một bé gái, nhưng lại không thể mang thai. Hoắc Minh vỗ vai anh ta: “Chúng ta cùng đi ăn cơm!”
Nói là ăn cơm nhưng thực chất là ăn mừng.
Bởi vì Ôn Noãn đang mang thai nên cuối cùng họ ăn bữa lẩu để bồi bổ cơ thể, ăn lúc còn nóng rất dễ chịu.
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về biệt thự. Ôn Noãn đã quen ngủ trưa.
Anh ở bên cô cho đến khi cô ngủ say rồi mới lặng lẽ đứng dậy vào phòng sách giải quyết công việc.
Hoäc Chấn Đông đã già, thích chăm sóc cháu.
Hiện giờ Hoắc Minh không chỉ quản lý tập đoàn Tây Á mà còn quản lý một phần công việc kinh doanh của tập đoàn Hoäc Thị, Hoắc Minh bận đến mức chân không chạm đất, anh ước mình có thêm mấy đứa con trai.
Đúng, chính là con trai.
Theo anh, con gái sinh ra để được yêu thương.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!