Cô ta thét chói tai: “Cố Vân Phàm cậu không giúp tôi sao?”
Cố Vân Phàm lại cười lạnh: “Vì sao tôi phải giúp chị nhỉ! Chị là gì của tôi chứ?”
Đinh Tranh hoàn toàn ngây người.
Cô ta nhìn mẹ Cố, nhìn Cố Tinh Tinh, rồi lại nhìn Xa Tuyết, Ôn Noãn, trợ lý Từ... Còn có Hoäắc Minh, mỗi người đều dùng ánh mắt trơ trến nhìn cô ta, giống như cô †a là vi khuẩn gây bệnh vậy.
Đúng, cô ta chính là vi khuẩn gây bệnh!
Những thứ xinh đẹp đều có độc!
Đỉnh Tranh lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt giống như đầu heo của mình ở trong gương, cô ta hoảng hốt, giờ khắc này cô ta giống như quên hết đau đớn trên người, nhẹ vỗ về khuôn mặt và nói: “Kết thúc rồi!”
Ôn Noãn ném vòng cổ cho cô ta.
“Đinh Tranh, đây là tài sản cuối cùng của cô!”
Đinh Tranh nhặt chiếc vòng cổ kia lên, vậy mà lại vô cùng vui vẻ đeo vào, cô ta bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa, miệng thì lẩm bẩm lầu bầu: “Các người nói đúng, tất cả đều là do tao làm! Cố Trường Khanh anh ấy không yêu tao, anh ấy đáng chết! Anh ấy bị xe đâm thành thịt nát không phải là tự tìm tới sao? Mới ngủ với tao xong đã nghĩ tới Ôn Noãn mày, mày kết hôn anh ấy còn nghĩ, chẳng lẽ anh ấy không nên chết sao?”
“Còn có, vì sao Ôn Noãn mày lại tồn tại?”
“Tao mua chuộc thợ điện, tao bảo hắn động tay động chân...”
“Thật đáng tiếc! Ôn Noãn mạng lớn! Cái thứ đồ rách nát của Cố Trường Khanh đeo trên người mày giúp mày nhặt được cái mạng, còn có tên đần Cố Hi Quang kia vậy mà cũng cũng ái mộ mày, Cố Trường Khanh... Dù anh ấy đã chết còn giúp mày! Vậy thì sao tao có thể không hận chứ?”
Trong phòng, vô cùng yên tĩnh.
Đỉnh Tranh nở nụ cười quỷ dị: “Chỉ là lần này tao thật sự muốn đối tốt với mày! Ôn Noãn, vì sao lại không cho tao một cơ hội chứ!”
Ôn Noãn đặt bút ghi âm ở trên bàn trà. Trên mặt cô không có biểu tình gì. Cô nói: “Kết thúc rồi Đinh Tranh, cô không còn có cơ hội nữa!”
Đinh Tranh nhìn chằm chằm cái bút ghi âm kia nhưng lại rất bình tĩnh, sống hay chết tại khoảnh khắc này dường như cũng không quan trọng như vậy nữa.
Bởi vì cô ta thua rồi.
Cô ta không xu dính túi, cô ta phải cúi đầu trước người khác, cô ta sẽ khổ sở hơn cả đi chết.
Đỉnh Tranh cười rộ lên, cười đến mức còn khó coi hơn cả khóc. Cô ta lặp đi lặp lại một câu: “Người tôi yêu nhất chính là Cố Trường Khanh.” Ngoài cửa có mấy người đàn ông mặc đồng phục bước vào.
Bọn họ mang Đinh Tranh đi, còn có cây bút ghi âm kia nữa, Đinh Tranh sẽ bị khởi tố tội danh mưu sát, đếm tội cùng một lúc đại khái là tử hình.
Đinh Tranh lảo đảo đi ra ngoài.
Tới cửa, cô ta bỗng nhiên quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!