Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 96




Chương 96

Hình ảnh thay đổi, anh kéo tay Đường Đường, hai người chạy điên cuồng trong rừng cây trên núi, “Nhanh lên, nhanh lên, chạy nhanh hơn nữa!”

Phía trước là vách đá, phía sau có người đuổi theo.

“Hoắc ca ca, em không chạy nổi nữa…”

Anh bất lực nhìn Đường Đường rơi xuống vực sâu…

“Đường Đường!” Hoắc Vân Thành bừng tỉnh, nắm lấy tay Thư Tình, “Đường Đường, em đừng rời xa anh!”

“Hoắc Vân Thành, anh sao vậy?” Thư Tình bị phản ứng của Hoắc Vân Thành dọa sợ.

Anh làm sao vậy?

Nghe anh nói, có vẻ như cô gái tên Đường Đường kia đã rời xa anh.

Nhưng vì sao?

Cô ấy không thích Hoắc Vân Thành? Từ chối anh?

Hình như không khả thi lắm.

Với tướng mạo, thân phận, địa vị của Hoắc Vân Thành, quả thực là hoàn hảo không chê vào đâu được, ít cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh.

Huống chi Hoắc Vân Thành tựa hồ yêu sâu đậm cô gái tên Đường Đường này, một người đàn ông xuất sắc như vậy, ai có thể từ chối chứ?

Rốt cuộc là vì sao?

Hoắc Vân Thành yêu cô ấy như vậy, sao cô ấy lại rời đi?

Chẳng lẽ… Đường Đường đã không còn trên thế giới này nữa?

Tục ngữ có câu thứ không có được mới là thứ tốt nhất, cho nên Hoắc Vân Thành mới nhớ mãi cô ấy không quên như vậy.

Thư Tình càng nghĩ càng thấy có khả năng, không hỏi thêm gì nữa.

Hoắc Vân Thành vuốt mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, ngay sau đó lại ra vẻ lạnh nhạt hờ hững: “Không có chuyện gì, tôi gặp ác mộng.”

“Tới rồi, xuống xe đi.” Thư Tình mở cửa xe.

Hoắc Tư Thành chỉ vào cái chân bị Thư Tình đá, cười gian: “Em đỡ tôi đi.”

Thư Tình không nói nên lời: “…”

“Này là do em đá mà.” Hoắc Vân Thành nhướng mày, điệu bộ như đây là điều hiển nhiên.

“Thôi được…” Thư Tình cam chịu đỡ Hoắc Vân Thành xuống xe.

Khóa xe xong xuôi, Thư Tình dìu Hoắc Vân Thành đi vào thang máy.

Hai người dán sát vào nhau, trọng lượng cơ thể Hoắc Vân Thành gần như dồn hết lên người cô, mới đi có một lúc mà Thư Tình đã mệt bở hơi tai.

Chật vật mãi mới đến được cửa căn hộ, cửa khóa.

Thư tình ngước mắt nhìn Hoắc Vân Thành: “Chìa khóa đâu?”

Hoắc Vân Thành chỉ chỉ vào túi quần của mình: “Tự mình lấy đi.”

“Anh không tự lấy được hả?” Thư Tình trợn mắt nhìn anh, ôm anh như thế này đã rất mệt mỏi rồi có biết không? Hơi sức đâu nữa mà lấy chìa khóa?