Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 301




Chương 301

Bạch Lam bị bộ dạng này của Từ Uyển Nhi dọa sợ, vội vàng an ủi nói: “Uyển Nhi, cậu đừng gấp, Thư Tình không phải là kẻ tốt số sao? Lúc trước ba phen bốn bận chuyển nguy thành an.

Tôi thấy Hoắc Vân Thành cũng chính là muốn thử cái mới, một ngày nào đó Hoắc Vân Thành cũng sẽ chán rồi đuổi Thư Tình đi thôi. Đến lúc đó vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoắc còn không phải là của Uyển Nhi cậu sao?”

“Phải đợi đến bao giờ nữa!” Từ Uyển Nhi căm hận mở miệng, “Đồ nhà quê đó tốt hơn tôi ở điểm nào?”

“Đương nhiên là không sánh được với cậu rồi.” Tròng mắt Bạch Lam đảo nhanh như chớp, “Tôi nói chứ, đồ nhà quê kia chính là gần quan được ban lộc, cậu nghĩ mà xem, cô ta và Hoắc Vân Thành cùng nhau đi làm, còn cùng sống một nhà, thế này mà không vội quyến rũ Hoắc Vân Thành thì còn đợi cái gì nữa?”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nhanh nghĩ cách mau chóng đuổi cô ta đi!” Từ Uyển Nhi vô cùng sốt ruột, hận không thể khiến Thư Tình lập tức biến mất không thấy tăm hơi, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện nữa.

“Uyển Nhi, chi bằng cậu nghĩ cách nào đó để đến Hoắc Thị làm việc đi.” Bạch Lam đề nghị, “Thư Tình sống dưới mí mắt cậu, cậu còn sợ cô ta làm ra trò gì hay sao? Hơn nữa như vậy thì cậu và Hoắc Vân Thành có thể sớm chiều chung đụng, tin rằng anh ấy rất mau là có thể phát hiện ra cậu tốt hơn Thư Tình kia ngàn vạn lần, đến lúc đó Hoắc Vân Thành khẳng định sẽ đá Thư Tình để quay qua theo đuổi cậu.”

“Cái này thật ra cũng là một cách hay.” Từ Uyển Nhi khá hài lòng, gật gật đầu.

Chỉ là, cô ta phải làm thế nào mới có thể tới Hoắc Thị làm việc đây?

Xem ra chỉ có thể đi cầu xin anh hai rồi.

Từ Uyển Nhi bưng một chén canh gà đi về phía thư phòng, gõ cửa: “Anh hai, em có thể vào không?”

“Vào đi.” Từ Mộc Dương nói.

Từ Uyển Nhi đẩy cửa bước vào, đặt canh gà lên bàn, “Anh hai, đã trễ thế này rồi mà anh vẫn còn làm việc, đây là canh gà em làm riêng cho anh, nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi.”

Từ Mộc Dương nhìn thoáng qua chén canh gà, “Nói đi, lại muốn xin bao nhiêu tiền?”

“Ơ kìa, anh hai, anh nghĩ đi đâu vậy?” Từ Uyển Nhi kéo lấy cánh tay Từ Mộc Dương làm nũng, “Người ta quan tâm sức khỏe của anh mà.”

Từ Mộc Dương càng nghi ngờ, mỗi lần Từ Uyển Nhi chủ động tới tìm anh ta nịnh nọt thì đều không có chuyện gì tốt cả, không phải xin tiền thì là đòi này đòi kia.

“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Từ Mộc Dương ngẩng đầu.

Từ Uyển Nhi cười cười, “Là như vầy, anh hai, bình thường anh và ông nội hay nói em ăn không ngồi rồi, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, bây giờ em biết mình sai rồi, em muốn làm việc!”

“Em muốn làm việc? Vậy thì đơn giản, đến Từ Thị chọn một vị trí là được rồi.” Từ Mộc Dương co hơi bất ngờ, cô em gái nhõng nhẽo tùy hứng này của anh ta thế mà cũng có ngày muốn đi làm.

“Đến Từ Thị vô nghĩa biết bao, mọi người đều biết em là em gái anh, chẳng có tẹo tính thử thách nào.” Từ Uyển Nhi nói, “Em muốn đến Hoắc Thị.”

Đến đây thì Từ Mộc Dương cuối cùng cũng có thể xem như biết được suy tính trong lòng của em gái nhà mình rồi, nói dễ nghe thì là muốn đi làm, thế nhưng mà ý không ở trong lời, mục tiêu thực sự là Hoắc Vân Thành.

“Không được.” Từ Mộc Dương hiểu rõ, Hoắc Vân Thành sẽ không đồng ý cho Từ Uyển Nhi tới Hoắc Thị.