Chương 3
Đêm nay Hoắc Vân Thành không mất ngủ như trước nữa, ngược lại ngủ rất ngon.
Trong mơ, anh thấy hình ảnh mười năm trước, trong căn phòng nhỏ tối tăm, một cô gái nhỏ ôm lấy anh, dịu dàng nói: “Đừng sợ, tôi rất lợi hại, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Hoắc Vân Thành mơ thấy anh tìm được cô, chân thật như vậy.
Hôm sau, trước cửa.
Đêm qua Hoắc Thiến ngủ sớm, nhưng sáng nay thức dậy cũng không nghe người hầu nói Thư Tình bị đuổi ra khỏi phòng Hoắc Vân Thành.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ đêm qua anh họ không về? Nhưng xe của anh ấy ở ga ra mà!
Hoắc Thiến không nhịn được gõ cửa: “Anh họ, dì đã làm xong bữa sáng rồi, không phải sáng nay anh có một cuộc họp sao? Mau dậy đi!”
Hai người đang ngủ say trong phòng đồng thời bị đánh thức, Thư Tình cảm thấy mình đang rúc vào lòng ai đó, tựa hồ có người nào đó đang ôm mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Thư Tình lập tức tỉnh táo, cô bật dậy, kinh ngạc nói: “Anh là ai vậy?”
Ánh mắt của Hoắc Vân Thành cũng u ám không kém.
“Thư Tình?”
Thư Tình đại khái cũng đoán được, đây chính là vị hôn phu trong lời đồn của cô, Hoắc Vân Thành, nhưng sao người đàn ông này lại xuất hiện trên giường cô, ai có thể nói cho cô biết không?
Còn chưa nhận được lời giải thích nào, Hoắc Vân Thành đã tiếp tục nói: “Ngày đầu tiên vào Hoắc gia đã trèo lên giường tôi, ha, cô đúng là không đơn giản.”
Thư Tình vẻ mặt mờ mịt nhìn Hoắc Vân Thành, gì cơ gì cơ? Cô trèo lên giường Hoắc Vân Thành?
Mấy người nhà họ Hoắc này đều có chứng ảo tưởng à?
Nhưng mà nghĩ đến đồ dùng nam giới trong phòng hôm qua, cô cũng đoán được đại khái, đây là phòng của Hoắc Vân Thành, Hoắc Thiến cố ý làm như vậy.
Thư Tình xuống giường, lạnh lùng nói: “Đầu tiên, tôi không trèo lên giường của anh, hôm qua Hoắc Thiến nói với tôi đây là phòng của tôi, Hoắc thiếu gia, tôi không có hứng thú với anh.”
“Còn nữa, đêm qua tôi đã ngủ rồi, Hoắc thiếu gia trở về chẳng lẽ không phát hiện trên giường còn có người khác sao? Anh còn ôm tôi ngủ cả đêm, chuyện này phải giải thích thế nào đi? Không phải là anh đã có ý đồ với tôi từ sớm đó chứ?”
Hoắc Vân Thành bị Thư Tình làm cho nghẹn lời, sắc mặt càng thêm u ám, ký ức đêm qua hiện lên trong đầu, anh nhất thời không thể phản bác.
Đối diện với ánh mắt của Thư Tình, người đàn ông lại càng thêm sững sờ.
Đôi mắt hoa đào kia, thật sự rất giống cô ấy.
Thấy vậy, Thư Tình cong môi mỉm cười.
“Thế nào? Hoắc thiếu gia nhìn tôi như vậy làm gì? Lẽ nào thật sự bị tôi mê hoặc rồi?”
Khi định thần lại, vẻ mặt Hoắc Vân Thành âm trầm, thanh âm lạnh lẽo: “Ra ngoài, sau này không được phép đến phòng này nữa.”
Thư Tình đương nhiên không ở lại lâu, lấy đồ của mình rồi rời đi.