Chương 276
“Đến lúc đó chỉ cần Annie thuận lợi, chúng ta sẽ gọi Hoắc Vân Thành và phóng viên tới, tôi muốn để Vân Thành tận mắt nhìn thấy vị hôn thê tốt của anh ấy lại làm chuyện vô liêm sỉ trước mặt nhiều người như vậy!”
Bạch Lam tán thành nói: “Không tồi, người đàn ông cao ngạo, quý phái như Hoắc Vân Thành sao có thể cho phép vị hôn thê của mình ngoại tình ngay trước mặt mọi người chứ? Đến lúc đó chả lẽ Thư Tình lại không bị đuổi đi?”
“Cũng chỉ có Hoắc Vân Thành mới bị dáng vẻ hồ li tinh của Thư Tình kia mê hoặc thôi, còn coi cô ta như báu vật, lát nữa sẽ cho anh ấy nhìn rõ bộ mặt thật của ả ta!” – Từ Uyển Nhi âm hiểm nói.
“Đúng, chỉ cần Hoắc Vân Thành thấy rõ bộ mặt thật của Thư Tình, anh ta nhất định sẽ đuổi Thư Tình đi. Uyển Nhi, Hoắc tổng nhất định sẽ trở về bên cạnh cô. Đến lúc đó, vị trí thiếu phu nhân Hoắc gia sẽ thuộc về cô.” – Bạch Lam lấy lòng nói.
Từ Uyển Nhi hài lòng gật đầu, cô nhìn quanh hội trường: “Đúng rồi, Annie đâu? Sao còn chưa tới?”
Việc này có thành công hay không, phải trông cậy hết vào Annie.
Annie sẽ không vào thời khắc mấu chốt lủi mất chứ?
Từ Uyển Nhi còn đang nghĩ, Bạch Lam chợt chỉ về phía cửa hội trường, ngữ khí kích động: “Uyển Nhi, đến rồi, Annie tới đây cùng Bruce!”
Từ Uyển Nhi gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ tàn nhẫn.
Thư Tình, cô cứ đợi đấy!
Tám giờ đúng, tiệc công yến chính thức bắt đầu.
Hội trường vang lên khúc nhạc du dương, trong tiếng nhạc êm ả, MC bước về phía sân khấu: “Hoan nghênh mọi người tới tham dự tiệc công yến tối nay của Hoắc Thị, đầu tiên chúng ta cùng nhiệt liệt vỗ tay mời tổng tài Hoắc Thị của chúng ta lên phát biểu.”
Trong tiếng vỗ tay vang dội, Hoắc Vân Thành bước lên sân khấu.
Ngọn đèn chiếu lên người Hoắc Vân Thành, như phủ lên người anh một tầng hào quang vàng chói, anh như vương giả cao cao tại thượng, đứng trên sân khấu thuộc về mình, nhìn xuống chúng sinh.
Hắng giọng, Hoắc Vân Thành lạnh lùng nói: “Cảm ơn mọi người đã tới tham gia tiệc công yến tối nay. Hôm nay là ngày sản phẩm “Băng và lửa” của Hoắc Thị chúng ta chính thức được đưa ra thị trường, cũng là cột mốc chứng tỏ Hoắc Thị chúng ta chính thức mở ra thị trường mới trên giới trang sức. Có được thành công ngày hôm nay, tôi muốn cảm ơn một người.”
Nói tới đây, Hoắc Vân Thành cố ý ngừng lại một chút, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Thư Tình.
Sau đó, anh nói tiếp: “Cô ấy chính là vị hôn thê của tôi – Thư Tình.”
Tiếng vỗ tay ùn ùn vang lên, vô số ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía Thư Tình, khiến cô hơi ngại ngùng.
Hoắc Vân Thành thế mà lại nói mấy lời sến súa trước mặt nhiều người như vậy!
Thư Tình không phải không rung động, nhưng mà…
Khi Thư Tình còn đang hoang mang, giọng nói trầm thấp của Hoắc Vân Thành lại lần nữa vang lên: “Thư Tình, tôi muốn mời em cùng nhảy một điệu, được không?”
Hoắc Vân Thành vừa dứt lời, liền bước chầm chậm về phía Thư Tình, tao nhã đưa bàn tay thon dài ra trước mặt cô, cúi đầu nói: “May I?”
Nhìn người đàn ông khí chất vương giả trước mặt mình, Thư Tình thoáng ngẩn ngơ.