Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 269




Chương 269

Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt xôn xao cả lên.

Đối với Hoắc Thị, năm trăm triệu chỉ là việc nhỏ, danh dự mới là quan trọng.

Hào môn Hoắc Thị đứng đầu thành phố A, thế mà lại có phốt đạo nhái, đúng là mất hết mặt mũi mà.

Nhưng lúc này, sự thật đã bày ra trước mắt.

Quyển tạp chí mà Marilyne mang tới kia đúng là có thể chứng minh thiết kế của cô ta có sớm hơn “Băng và lửa” của Hoắc Thị.

Ánh mắt Thư Tình bất giác nhìn về phía người chủ trì buổi họp báo.

Người đàn ông cao quý chói mắt kia thản nhiên nghênh ngang ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, dường như không hề chịu ảnh hưởng bới những lời chỉ trích Hoắc Thị sao chép.

Bốn mắt chạm nhau, Hoắc Vân Thành cong môi cười nhạt.

Trong ánh mắt anh là sự tín nhiệm với Thư Tình, và dáng vẻ đã nắm rõ cục diện trong lòng bàn tay.

Thư Tình cười lại với anh, ánh mắt nhìn về phía Marilyne: “Marilyne tiểu thư, xin cho hỏi cuốn tạp chí này xuất bản ở đâu? Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy nhỉ?”

Khóe miệng Marilyne giật giật, ngữ khí lộ rõ vẻ miệt thị: “Cuốn tạp chí này xuất bản ở Pháp, Thư tiểu thư kiến thức nông cạn, đương nhiên chưa từng nghe qua.”

“Ồ. Hóa ra là xuất bản ở Pháp à.” Thư Tình tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hỏi tiếp: “Nếu đã xuất bản ở Pháp, vậy tại sao trên đó lại có tiếng Trung?”

Marilyne khựng lại một chút, rồi nói: “Tạp chí xuất bản tại Pháp lẽ nào không thể có tiếng Trung ư? Đây là tạp chí dành cho người Trung!”

Thư Tình nhìn quanh phòng họp báo, chậm rãi hỏi: “Nếu đã là tạp chí dành cho người Trung, vậy xin hỏi các vị đang ngồi tại đây có ai từng thấy hoặc nghe qua quyển tạp chí này chưa?”

Những người tham gia buổi họp báo phát hành sản phẩm hôm nay, trừ Hoắc Thị và cánh phóng viên ra, thì đa số đều là người cùng ngành giới trang sức.

Mọi người nhìn nhau, quyển tạp chí “Phong Vân” này, họ đúng là chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói qua bao giờ.

“Marilyne, với thân phận và địa vị của cô, nếu muốn phát biểu trên tạp chí, lẽ nào không phải nên chọn những tạp chí quốc tế nổi tiếng ư? Sao lại chọn tạp chí “Phong Vân” mà chưa ai từng nghe tới vậy? Bây giờ cô cầm một quyển tạp chí không biết từ đâu ra, kiên quyết nói ràng Hoắc Thị đạo nhái của cô, e rằng chẳng có chút sức thuyết phục nào.” – Thư Tình trào phúng nói.

Mọi người đều gật đầu, Thư Tình nói vậy cũng không phải không có lý.

Là một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế quả thật không thể nào phát biểu cho một cuốn tạp chí vô danh được.

Marilyne biến sắc: “Chọn tạp chí nào là quyền tự do của tôi, xin cô đừng có đánh lừa dư luận! Bây giờ, tôi yêu cầu cô lập tức xin lỗi tôi về việc đạo nhái!”

“E rằng người nên xin lỗi phải là cô mới đúng!” – Thư Tình bỗng sa sầm, lạnh lùng nói: “Bởi vì, người đạo nhái là cô mới đúng! “Làm điều bạn muốn” của cô từ đầu đến cuối đều là đạo nhái!”

Thư Tình vừa dứt lời, sắc mặt Marilyne có chút khó coi, cô ta phẫn nộ nói: “Thư tiểu thư, cô thế này là vu khống! Nếu Hoắc Thị không xin lỗi tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”

“Được thôi.” – Thư Tình cười mỉm, mỉa mai: “Dù sao người đạo nhái là cô, báo cảnh sát đi cũng được.”

Phóng viên bên cạnh ngửi thấy mùi bất thường, vội hỏi: “Thư tiểu thư, xin hỏi cô có chứng cứ gì chứng minh Marilyne đạo nhái mình?”