Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 263




Chương 263

“Đương nhiên là không!” Thư Tình đột nhiên đẩy mạnh người Hoắc Vân Thành ra, gằn giọng nói: “Hoắc Vân Thành, hôm trước khi ở nhà cũ tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, tôi không phải Đường Đường, càng không phải là thế thân của Đường Đường!”

Đôi mắt sâu thẳm của anh chợt lóe lên thất vọng, anh không để lộ cảm xúc gì nữa, gật đầu: “Về thôi.”

Quán bar Charming.

Bruce hẹn mấy người bạn uống rượu trong phòng bao.

Annie bám theo Bruce đi tới Charming.

“Bruce.” Annie đẩy cửa phòng bước vào.

Bruce nhíu mày: “Em đến đây làm gì?”

“Bruce, vì sao mấy ngày nay anh lại cố tình trốn tránh em?” Annie ngồi xuống bên cạnh Bruce, vẻ mặt ấm ức: “Gọi điện không bắt máy, khách sạn cũng không ở.”

“Chúng ta đã chia tay.” Bruce lạnh lùng nói.

“Không, Bruce, anh thực sự nhẫn tâm chia tay em như vậy sao?” Annie tiến sát gần người Bruce, không cam tâm: “Anh đã quên hết những hạnh phúc khi xưa ư? Bruce, anh đã nói sẽ mãi mãi yêu em mà, anh không thể tuyệt tình như vậy.”

Bruce bực bội hất Annie ra: “Annie, anh nói lần cuối cùng, chúng ta chia tay rồi.”

“Vì sao!? Bruce, sao anh lại nhẫn tâm đối xử với em như vậy?” Annie rươm rướm nước mắt, ngước lên nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn kia.

Cô ấy không cam lòng chút nào, trước đây hai người còn vui vẻ như vậy, mới có mấy ngày, Bruce lại lạnh lùng với cô ấy đến thế.

Tất cả điều này đều là do Thư Tình!

Nếu không vì Thư Tình, Bruce sao lại muốn chia tay với cô ấy!

“Annie, sau này anh không muốn nhìn thấy em nữa.” Bruce đứng lên, thốt ra những lời lạnh lùng rồi thẳng thừng bước đi.

Annie đuổi theo níu cánh tay Bruce lại: “Bruce, anh đừng như vậy mà. Xin anh hãy cho em một cơ hội, em xin anh…Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc như lúc xưa.”

“Đủ rồi! Đừng có đi theo anh nữa!” Bruce hất tay cô ấy ra, lập tức rời đi.

Annie không trụ vững liền té lăn ra đất, vô cùng chật vật.

Xa xa, Từ Uyển Nhi và Bạch Lam đi vào bar.

“Đó không phải là Annie sao?” Ánh mắt Từ Uyển Nhi nhìn thấy Annie.

Bạch Lam gật đầu: “Đúng rồi, sao cô ta lại chật vật như này?”

Ánh mắt Từ Uyển Nhi gian ác: “Càng chật vật càng tốt.”

Bạch Lam như suy tư điều gì: “Ý cậu là…”

Từ Uyển Nhi nhếch môi: “Chúng ta qua đó xem.”

Annie hì hục muốn ngồi dậy, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: “Annie tiểu thư, cô không sao đó chứ?”

Annie ngẩng đầu, là Từ Uyển Nhi đang đứng ngạo nghễ vươn tay về phía cô.

“Cảm ơn, tôi không sao.” Annie nắm tay Từ Uyển Nhi, đứng lên.

Bạch Lam bước đến vờ quan tâm: “Annie tiểu thư, cô sao thế? Sao lại thành ra bộ dạng như này?”