Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 261




Chương 261

Đồng thời, Hoắc Vân Thành cũng nhìn thấy được màn hình di động, khuôn mặt tuấn tú trầm hẳn xuống.

Thư Tình quay đầu nhìn Hoắc Vân Thành, không để ý đến anh, trực tiếp bắt máy: “Thẩm Tuấn Ngôn hả? Gọi tôi có chuyện gì không?”

“Là tôi đây.” Giọng Thẩm Tuấn Ngôn trầm thấp, chứa đầy sự lo lắng: “Tôi đã đọc được tin tức của Love&Love rồi, quả thực rất bất lợi đối với em, nhưng em đừng lo lắng quá, tôi sẽ đứng ra làm chứng cho em.”

Khi Thẩm Tuấn Ngôn quay quảng cáo đại sứ thương hiệu, lúc đó hàng mẫu “Băng và Lửa” đã được đưa vào sử dụng rồi. Vì vậy, Thẩm Tuấn Ngôn quả thật có thể làm chứng: “Băng và Lửa” đã được tạo ra trước khi Love&Love tung ra mẫu thiết kế vào ngày hôm qua. Thậm chí, ngay cả đám người Bruce và Lưu Tiểu Ninh cũng có thể làm chứng cho bọn họ.

Nhưng Love&Love nhất định cũng sẽ nghĩ đến điều này và chuẩn bị sẵn sàng phản công lại Hoắc thị.

Muốn lật ngược thế cờ ở cuộc họp báo hai ngày sau e là không chỉ đơn giản như vậy.

Thư Tình cười nhạt: “Cảm ơn anh, chuyện này tôi sẽ tự mình ứng phó, việc tôi quan tâm hơn lúc này đó là thiết kế của tôi sao lại bị lộ ra bên ngoài.

Những người biết được thiết kế “Băng và Lửa” nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Bạch Tiêu Tiêu, Bruce và mấy người trợ lý bên Pháp của anh ấy, phát ngôn viên, và cả những quản lý cấp cao trong công ty, tất cả đều là những người đã từng nhìn thấy bản mẫu thiết kế “Băng và Lửa”.

Nói cách khác, những người này đều có khả năng làm lộ ý tưởng “Băng và Lửa” ra bên ngoài.

“Em nghĩ có thể là ai?” Thẩm Tuấn Ngôn hỏi.

Thư Tình nhận lấy hơi lạnh từ người đàn ông bên cạnh, hơi híp mắt lại: “Không biết.”

Cúp máy xong, Thư Tình nhếch môi cười, nhìn sang Hoắc Vân Thành: “Hoắc Vân Thành, anh nghĩ ai là người đã tiết lộ ra bên ngoài?”

Hoắc Vân Thành nhẹ giọng nói: “Tôi đã bảo Lâm Nham Phong đi điều tra rồi, sẽ có kết quả sớm thôi.”

Thư Tình gật đầu, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Sau khi thưởng thức xong bữa tối tình yêu do Hoắc Vân Thành mang đến, Thư Tình vốn định tiếp tục công việc nhưng anh lại nhất quyết muốn đưa cô về nhà.

“Sức khỏe của em không tốt, về nhà nghỉ ngơi thôi.” Giọng Hoắc Vân Thành ấm áp, mang lại cho cô cảm giác tựa như một chỗ dựa vững chắc.

Thư Tình bất đắc dĩ, cô không về, Hoắc Vân Thành cũng không chịu về, mà Hoắc Vân Thành cứ ngồi cạnh cô thế này cô không có tâm tư nào để mà tiếp tục làm việc được.

Cuối cùng chỉ đành đi theo sau Hoắc Vân Thành cùng nhau về nhà.

Hai người bước vào thang máy, cửa đóng lại.

Thư Tình vừa đưa tay ấn xuống tầng hầm thì đột nhiên, đèn trên nóc thang máy phát ra tiếng kêu lách tách, ánh sáng lóe lên vài cái, sau đó xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“A!” Thư Tình không kìm được sợ hãi hét lên.

Cô sợ bóng tối, ngay từ khi còn nhỏ đã vậy rồi.

Mỗi khi ánh đèn vụt tắt, một nỗi ám ánh không thể giải thích được bao vây lấy cô, chân tay bủn rủn, cả người như nhũn ra.

Thư Tình ngồi xổm người xuống, trong đầu có vài mảnh vỡ chợt lóe qua nhưng cuối cùng lại không biết nó là gì.