Chương 233
Cô cong môi nở nụ cười rực rỡ: “Tôi thật sự không sao.”Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn
Hoắc Vân Thành cúi người, trầm thấp lên tiếng sát bên tai cô: “Thư Tình, em là vợ chưa cưới của tôi, bất kể gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ không để người khác ức hiếp em, hiểu không?”
Hơi thở ấm nóng của anh, đểu phả vào cổ Thư Tình, khiến sắc mặt Thư Tình ửng đỏ.
Nhịp tim bắt đầu tăng tốc, Thư Tình vội vàng hít sâu vài hơi.
Cảm giác kỳ lạ này, khiến Thư Tình cảm thấy buồn bực, sao cô có thể để Hoắc Vân Thành ảnh hưởng cảm xúc của mình được?
Thư Tình làm dịu cảm xúc, thản nhiên đẩy Hoắc Vân Thành ra: “Hoắc Vân Thành, anh đừng đóng kịch quá nhập tâm, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng, huống hồ, mấy chuyện này tôi có thể tự giải quyết, không cần anh nhọc lòng.”
Thực ra Thư Tình không thích nợ người ta gì cả, Hoắc Vân Thành càng làm nhiều việc cho cô, cô sẽ càng có cảm giác đã nợ anh gì đó.
Giọng nói mang theo vài phần xa cách của Thư Tình rơi vào tai Hoắc Vân Thành, gương mặt điển trai của anh u ám, trong đôi mắt mơ hồ có thể trông thấy vẻ phức tạp, sau đó lại trở nên lạnh nhạt.
Cánh tay đang nắm tay Thư Tình bỗng nhiên dùng sức, Thư Tình thất thần, trượt chân, cả người ngã vào lòng anh.
Hoắc Vân Thành khẽ khàng lên tiếng: “Thư Tình, em thật sự chỉ xem tôi là chồng chưa cưới hợp đồng thôi sao?”
Bị hơi thở đàn ông trưởng thành của anh bao bọc, nhịp tim của Thư Tình lại đập nhanh không chịu khống chế, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, như có ma lực, khiến người ta sa vào trong.
Thư Tình vội vàng nhìn sang chỗ khác, đẩy mạnh anh ra, mím môi, lạnh lùng hỏi: “Nếu không thì sao?”
Vẻ mặt của Hoắc Vân Thành trở nên lạnh lùng rõ ràng.
Sự từ chối và vùng vẫy rõ ràng của người phụ nữ trong vòng tay đã khơi dậy khát vọng chinh phục của anh.
Anh sẽ nói với Thư Tình bằng những hành động thiết thực rằng giữa anh và cô, không chỉ có một hôn ước.
Có lẽ, mối quan hệ giữa họ có thể tiến xa hơn.
Đôi tay mạnh mẽ của Hoắc Vân Thành ôm chặt eo Thư Tình, ép cô vào lòng.
Thư Tình sửng sốt, giãy dụa một chút, lạnh lùng nói: “Buông tôi ra!”
“Nếu tôi không buông tay thì sao?” Hoắc Vân Thành cong môi lạnh lùng.
Lúc này, bầu không khí trong phòng trà hơi đông cứng lại.
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa, “Có ai trong đó không?”
Một giọng nói khác sốt ruột cất lên: “Ai thất đức đến mức khóa phòng trà vậy chứ. Thực sự cho rằng phòng trà là của mình sao?”
Thư Tình nhân cơ hội thoát khỏi Hoắc Vân Thành, “Thả tôi ra, có người đến đây.”
Thoát khỏi vòng tay của Hoắc Vân Thành, Thư Tình vội vàng mở cửa chạy đi.
Hai nhân viên đến phòng trà nhìn nhau.
“Vừa rồi có phải Thư Tình không?” Nhân viên A tò mò hỏi.
Nhân viên B tức giận nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là cô ta, không ngờ Hoắc Thị chúng ta vậy mà lại có một kẻ giết người, còn lên hotsearch, mặt mũi đều bị cô ta làm mất hết. Sao cô ta còn dám ở công ty chứ?”