Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 227




Chương 227

Hoắc Vân Thành mỉm cười trầm thấp, cúi người kề sát tai cô nói: “Tôi và Từ Uyển Nhi không có quan hệ gì cả. Tối qua là ngày giỗ của cha tôi, tôi đến nghĩa trang cúng ông ấy, bất cẩn uống say. Từ Uyển Nhi đưa tôi về nhà cô ta, chỉ vậy mà thôi. Tôi và cô ta không có gì hết.”

Thư Tình khẽ sửng sốt.

Hoắc Vân Thành đang…giải thích với cô?

Hoàn hồn, Thư Tình hừ lạnh một tiếng: “Anh và Từ Uyển Nhi có quan hệ hay không, tôi không có hứng thú muốn biết.”

Thấy Thư Tình vẫn là dáng vẻ cô gái nhỏ ghen tuông, Hoắc Vân Thành nhướng mày, kéo tay Thư Tình, ngồi trước bàn ăn, môi mỏng hé mở: “Ăn cơm.”Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn

Trong ánh mắt kinh ngạc của Thư Tình, Hoắc Vân Thành gọi phục vụ: “Cho tôi một phần beefsteak.”

“Chẳng phải anh đã nói, đồ ăn chỗ này không ngon sao?” Thư Tình bực bội lên tiếng.

Tinh thần Hoắc Vân Thành thoải mái, bàn tay thon dài cầm dao nĩa, ăn một miếng beefsteak với vẻ tao nhã: “Em có từng nghe nói, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái không. Tâm trạng tốt, ăn gì cũng ngon.”

Thư Tình: Chuyện vui???

Anh cưỡng hôn cô, đây mà coi là chuyện vui à?!

Phẫn nộ trừng Hoắc Vân Thành, bụng của Thư Tình kêu ùng ục.

Hoắc Vân Thành mỉm cười: “Mau ăn đi, đừng để đói bụng.”

Thư Tình nuốt nước bọt, lấy phần beefsteak trên bàn, bắt đầu ăn như gió cuốn.

Mặc kệ thế nào, cô cũng không cần thiết khó dễ bụng của mình.

“Đúng rồi, chuyện của Hạ Tinh Tinh hôm nay là thế nào? Sao lại gây phiền phức cho em nữa vậy.” Hoắc Vân Thành ngước mắt nhìn Thư Tình.

Chuyện hôm nay, rõ ràng là Hạ Tinh Tinh khiêu khích Thư Tình trước, kết quả tự làm tự chịu bị đuối nước, đến bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.

Chỉ là, vì có Hoắc Thiến và Lê Thiên Kình chỉ tội, Thư Tình vẫn gặp phải chút phiền phức.

Bây giờ quan trọng nhất là, phải tìm được bằng chứng Hạ Tinh Tinh ra tay, chỉ có chứng cứ, tất cả mọi thứ mới được giải quyết dễ dàng.

Khóe môi Thư Tình giật giật: “Còn không phải tại anh sao? Đâu phải anh không biết Hạ Tinh Tinh thích anh!”

Hoắc Vân Thành thấp giọng cười một tiếng, người phụ nữ này lại ghen rồi.

“Anh cười cái gì?” Dao nĩa trong tay Thư Tình khựng lại, cau chặt mày.

Người đàn ông này cười đến mức chẳng có ý tốt.

“Không có gì.” Hoắc Vân Thành liếc nhìn Thư Tình với vẻ như cười như không, dáng vẻ ghen tuông của người phụ nữ này thật đáng yêu.

Thấy Thư Tình nhanh nhẹn ăn xong beefsteak, Hoắc Vân Thành vươn tay, cắt beefsteak trong đĩa của mình, đặt vào đĩa của Thư Tình: “Nếm thử của tôi xem.”

Không đối chọi gay gắt giương cung bạt kiếm, lúc này, không khí trong nhà hàng ấm áp kỳ lạ.