Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 226




Chương 226

Cả đêm vui vẻ với Từ Uyển Nhi, phong lưu một đêm?

Đây là chuyện gì với chuyện gì thế này?

“Sao em biết, hôm qua tôi ở cùng Từ Uyển Nhi?” Tròng mắt Hoắc Vân Thành u ám hỏi.

Thư Tình bực bội trừng anh: “Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, anh mặc kệ tôi làm sao biết được!”

Khẽ gật đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt trừng to đôi mắt, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ ghen tỵ, hệt như cô vợ nhỏ tức giận ghen tuông bắt gian chồng mình tận giường vậy.

Hoắc Vân Thành cười khẽ một tiếng, cong môi mỏng xinh đẹp, cố ý kéo dài âm cuối: “Thư Tình, em đang ghen, hửm?”

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh, quả thật rất chắc chắn.

Ghen?

Đùa à!

Tại sao cô phải ghen?

Hoắc Vân Thành đâu phải là gì của cô!

“Không có.” Thư Tình trừng anh: “Hoắc Vân Thành, anh là gì của tôi? Tại sao tôi phải ghen, anh ở cạnh Từ Uyển Nhi, liên quan gì đến tôi? Tổng giám đốc Hoắc phong lưu ung dung, trái ôm phải ấp, người đẹp thành hàng, có quan hệ gì với tôi đâu?”

Nhìn dáng vẻ xù lông của người phụ nữ trước mặt, đột nhiên tâm trạng Hoắc Vân Thành rất tốt.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cái miệng nhỏ đang lải nhải không ngừng của Thư Tình, Hoắc Vân Thành bỗng dưng cúi người hôn cô, chặn lại hết những lời cô nói.

“Ưm…” Cánh môi truyền đến độ ấm nóng bỏng của Hoắc Vân Thành, trái tim Thư Tình đột nhiên đập rất nhanh.

Trong thoáng chốc, như có một luồng điện mãnh liệt chạy khắp người Thư Tình, gương mặt cô nóng ran, ngay cả hít thở cũng không thông.

Thư Tình vô thức vùng vẫy, muốn đẩy Hoắc Vân Thành ra, nhưng lại bị anh ép sát vào tường, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

“Đừng cử động.” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Vân Thành vang lên, trong đôi mắt sâu thẳm, lúc này đang bốc lên lửa dục nồng đậm, như lửa lớn rực cháy.

Đầu lưỡi của anh, cạy răng môi của Thư Tình ra, luồn vào trong…

Từng vòng gợn sóng lăn tăn trong tim, đầu óc Thư Tình như thể chết máy trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên ngừng vùng vẫy.

Hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, nụ hôn của Hoắc Vân Thành như bão táp mưa sa, ngang ngược, nồng nhiệt, quấn quýt, khó lòng tách rời.

Nhiệt độ trong nhà hàng tiếp tục dâng cao, trong không khí, lan tỏa hương vị kiều diễm…

Không biết trôi qua bao lâu, lâu đến mức Thư Tình cho rằng mình sắp ngạt thở, Hoắc Vân Thành mới thỏa mãn kết thúc nụ hôn nóng bỏng vừa ngang ngược lại dai dẳng này.

“Hoắc Vân Thành, anh…anh là đồ lưu manh!” Thư Tình hoàn hồn, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ vừa xấu hổ lại phẫn nộ.

Trời ạ, vừa rồi cô làm gì thế này?

Tại sao không đẩy anh ra!