Chương 217
“Cô nói láo!” Hoắc Thiến rất sợ cảnh sát sẽ tin lời Thư Tình, vì vậy vội vàng mở miệng chỉ trích Thư Tình: “Cảnh sát, mọi người chớ có tin lời cô ta. Có hung thủ giết người nào lại thừa nhận bản thân là kẻ sát nhân không? Tôi và bạn học đều nhìn thấy đích thực là Thư Tình đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ, chúng tôi đều là nhân chứng!”
Thấy Hoắc Thiến khăng khăng một mực khẳng định là Thư Tình đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ, cảnh sát Vương hắng giọng một tiếng, mở miệng nói: “Nếu như vậy, mời mọi người tới đồn cảnh sát để lấy lời khai.”
……
Lúc Hoắc Vân Thành tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng.
Mở mắt ra, đập vào mắt ánh là một chiếc đèn thủy tinh màu trắng.
Đây không phải là phòng anh.
Hoắc Vân Thành lập tưc cảnh giác, lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, anh đâng ở đâu?
Đúng lúc này, một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng mở ra.
Một thân hình lả lướt mặc váy ngủ tơ tằm màu đỏ gợi cảm vô cùng quyến rũ bước vào, là Từ Uyển Nhi.
“Vân Thành, anh tỉnh rồi hả? Em làm bữa sáng cho anh rồi đây.” Ánh mắt si mê của Từ Uyển Nhi chăm chú nhìn vào Hoắc Vân Thành.
“Từ Uyển Nhi? Sao lại là cô, sao cô lại ở chỗ này?” Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Vân Thành lạnh xuống, lạnh nhạt mở miệng hỏi.
Từ Uyển Nhi cười tươi như hoa: “Đây là phòng của em, em không ở đây thì còn ở đâu được chứ?”
“Phòng của cô?” Hoắc Vân Thành kinh ngạc nhíu mày.
Nói đùa, sao anh lại có thể ở phong Từ Uyển Nhi được chứ?
“Tối qua anh uống say, là em đưa anh về.” Từ Uyển Nhi lắc eo, đi tới bên giường, ngồi xuống cạnh Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành day day huyệt thái dương, kí ức tối hôm qua dần dần hiện lên.
Hôm qua là ngày giỗ của cha anh, Hoắc Vân Thành tới khu mộ để viếng cha.
Trước mộ cha, anh quả thật đã uống rất nhiều rượu, sau đó uống say.
Thế nhưng sau đó đã xảy ra những chuyện gì?
Đúng rồi, tối qua hình như anh nhìn thấy Đường Đường…
“Đường Đường…” Hoắc Vân Thành vô ý thức nói mớ một tiếng.
Từ Uyển Nhi cắn môi, trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng, đong đầy tình ý nhìn về phía Hoắc Vân Thành: “Vân Thành, thật ra…thật ra em chính là Đường Đường.”
“Cô là Đường Đường?” Đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của Hoắc vân Thành căng chặt, ánh mắt lạnh băng mang theo vài phần dò xét rơi trên người Từ Uyển Nhi.
Từ Uyển Nhi là Đường Đường?
Không có khả năng.
Từ Uyển Nhi không chút do dự gật đầu, đối diện với ánh mắt chất vấn của Hoắc Vân Thành: “Đúng vậy, năm đó chúng ta bị bắt cóc cùng nhau, anh còn nhớ rõ không?”
Đêm qua lúc Hoắc Vân Thành say rượu cứ luôn miệng gọi Đường Đường.