Chương 216
“Đương nhiên không phải.” Thẩm Tuấn Ngôn khẽ nhíu mày.
“Thẩm Tuấn Ngôn, lúc anh tới Hạ Tinh Tinh đã rơi xuống nước, anh căn bản chưa nhìn thấy gì cả, dựa vào đâu mà nói không phải Thư Tình đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ?” Hoắc Thiến chất vấn.
Thẩm Tuấn Ngôn lạnh nhạt hừ một tiếng, bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng chỉ về hướng Thư Tình: “Dựa vào việc hiện tại Thư Tình đang gắng sức cứu Hạ Tinh Tinh! Nếu Thư Tình cố ý đẩy Hạ Tinh Tinh xuống nước, sao giờ cô ấy lại phải cứu Hạ Tinh Tinh?”
“Các người còn chưa nhìn ra à? Thư Tình đang diễn trò đấy. Hạ Tinh Tinh đã sớm chết chìm, Thư Tình làm bộ làm tịch cứu giúp chẳng qua chỉ là để xóa bỏ hiềm nghi của bản thân mà thôi.” Hoắc Thiến cười lạnh nói, “Làm hồi sức tim phổi cho một người chết, đúng là chuyện tiếu lâm.”
“Đừng quấy rầy, cô ta chưa chết, còn có thể cứu được.” Đôi mi thanh tú của Thư Tình nhíu chặt lại, dưới sự nỗ lực cấp cứu của Thư Tình, Hạ Tinh Tinh hộc ra một ngụm nước.
Hoắc Thiến sợ ngây ra, đừng bảo là Hạ Tinh Tinh không chết đấy nhé?
Ngẫm lại, nếu Hạ Tinh Tinh một lòng muốn đẩy Thư Tình vào chỗ chết thì coi như cô ta có tỉnh lại cũng tuyệt đối không tha cho Thư Tình.
Bất kể Hạ Tinh Tinh có chết hay không, Thư Tình chết là cái chắc rồi!
Cùng lúc đó, xe cứu thương chạy tới, bác sĩ mang theo thiết bị cấp cứu vội vội vàng vàng chạy qua.
“Cảnh sát, tình hình thế nào rồi?” Bác sĩ vội vàng dò hỏi.
“Cô gái này rơi xuống nước.” Cảnh sát Vương chỉ vào Hạ Tinh Tinh.
Thấy bác sĩ tới, Thư Tình đứng lên, làm hồi sức tim phổi trong một thời gian dài gần như đã vắt kiệt sức lực của cô.
Ngực phập phồng kịch liệt, Thư Tình ra sức hít sâu mấy hơi lấy lại sức.
Cô nói qua tình huống của Hạ Tinh Tinh với bác sĩ: “Thời gian đuối nước hơi dài, tôi đã làm nửa giờ hồi sức tim phổi cho cô ta, hiện giờ mạch đã đập trở lại, thế nhưng tình huống vẫn không khả quan lắm.”
“Được, tôi biết rồi.” Bác sĩ chỉ huy nhân viên y tế mang Hạ Tinh Tinh đặt lên cáng cứu thương, sau khi tiến hành cấp cứu đơn giản liền đưa cô ta lên xe cứu thương.
Xe cứu thương trực tiếp chạy như bay về bệnh viện.
Thư Tình rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Về việc Hạ Tinh Tinh có thể được cứu sống hay không, vậy thì hoàn toàn phải dựa vào vận số của cô ta.
“Thư tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết những chuyện đã xảy ra được không?” Ánh mắt nữ cảnh sát dịu dàng nhìn Thư Tình.
Bằng trực giác, một cô gái có gắng cứu người bị thương như vậy không quá giống với hung thủ.
Thư Tình gật đầu, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại bị Hoắc Thiến đùng đùng nổi giận cắt đứt: “Không phải tôi vừa mới nói rồi đó sao? Thư Tình đẩy Tinh Tinh xuống hồ, đợi Hạ Tinh Tinh chết chìm rồi mới giả vờ giả vịt xuống dưới cứu người lên sau đó làm hồi sức tim phổi gì đó.”
“Hoắc Thiến, cô câm miệng lại cho tôi!” Thư Tình dùng ánh mắt lạnh căm nhìn Hoắc Thiến.
Hoắc Thiến biến sắc, dưới khí thế mạnh mẽ của Thư Tình, không hiểu sao nín thinh.
“Hai vị cảnh sát. Chuyện là như vầy, hôm nay công ty chúng tôi tới Hồ Tình Nhân quay ngoại cảnh quảng cáo, lúc tôi tới gần đây tìm cảnh thì Hạ Tinh Tinh đột nhiên vọt tới định đẩy tôi xuống hồ, thế nhưng cô ta không cẩn thận tự mình trượt chân rơi xuống.”
Thư Tình lạnh nhạt kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra.