Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 215




Chương 215

Bây giờ Thư Tình cũng chỉ có thể cố gắng làm hết sức.

Hồi sức tim phổi là việc yêu cầu thể lực, mười phút qua đi, cho dù tố chất thân thể Thư Tình có tốt thì dần dần cũng có chút chật vật.

“Thư Tình, cần tôi giúp một tay không?” Thẩm Tuấn Ngôn ngồi xổm bên cạnh Thư Tình, thấy cô mệt mỏi, trán lấm tấm mồ hôi, hơi đau lòng hỏi.

Thư Tình lắc đầu: “Không cần, anh đi thúc dục xe cứu thương đi.”

Thẩm Tuấn Ngôn đứng lên gọi điện thoại, Hoắc Thiếm châm chọc khiêu khích nói: “Thư Tình, cô đừng giả mù sa mưa, Hạ Tinh Tinh đã chết rồi, cô còn diễn kịch cho ai xem? Đừng tưởng hiện giờ cô làm trò là có thể thay đổi sự thực cô là hung thủ giết người!”

Thư Tình ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn chuyên tâm làm hồi sức tim phổi cho Hạ Tinh Tinh.

Hoắc Thiến đang muốn tiếp tục mở miệng, xa xa liền truyền tới tiếng còi xe cảnh sát.

Một chiếc xe cảnh sát đang đi về phía Hồ Tình Nhân.

Hoắc Thiến không kìm được kích động, cô ta lạnh lùng nhìn Thư Tình đang quỳ trên mặt đất làm hồi sức tim phổi: “Thư Tình, cảnh sát tới rồi, hung thủ giết người nhà cô không thoát được đâu!”

Thẩm Tuấn Ngôn cúp điện thoại, nghe thấy những lời này của Hoắc Thiến không khỏi nhíu lại hai hàng lông mày: “Tôi cảnh cáo cô, đừng vu oan Thư Tình!”

“Tôi vu oan cô ta? Hừ, tôi tận mắt nhìn thấy.” Đối mắt Hoắc Thiến vừa chuyển, tầm nhìn rơi trên người Thẩm Tuấn Ngôn: “Anh và Thư Tình có quan hệ như thế nào? Sao quan tâm cô ta như vậy?”

“Không liên quan gì tới cô!” Thẩm Tuấn Ngôn lạnh lùng mở miệng, không để ý tới Hoắc Thiến nữa, anh ta đi tới bên cạnh Thư Tình, tự tay thay cô lau mồ hôi trên trán: “Thư Tình, không sao chứ? Cấp cứu đến ngay đây.”

“Ừ.” Thư Tình gật khẽ, giờ khắc này, ngoại trừ dồn toàn lực làm hồi sức tim phổi cho Hạ Tinh Tinh ra thì cô không còn để ý được nhiều như vậy nữa.

Mà tình trạng của Hạ Tinh Tinh vẫn không có bất cứ khởi sắc nào…

Tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, rất nhanh liền đến gần Hồ Tình Nhân, hai cảnh sát từ trên xe bước xuống.

Hoắc Thiến vừa nhìn thấy cảnh sát thì liền bước ra nghênh đón, cô ta chỉ vào Thư Tình, nói: “Là cô ta, chính là cô ta! Là Thư Tình đẩy Hạ Tinh Tinh xuống Hồ Tình Nhân!”

Theo hướng chỉ của Hoắc Thiến, cảnh sát nhìn qua, chỉ thấy Thư Tình đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt chuyên chú làm hồi sức tim phổi cho Hạ Tinh Tinh.

“Qua xem thử.” Nam cảnh sát lớn tuổi hơn một chút mở miệng nói.

“Vâng, cảnh sát Vương.” Nữ cảnh sát còn lại gật đầu, đi theo sau cảnh sát Vương.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cánh sát Vương nhìn thoáng qua Hạ Tinh Tinh đang nằm dưới mặt đất, trầm giọng mở miệng hỏi.

“Cô ta rơi xuống hồ Tình nhân rồi bị đuối nước.”

Thẩm Tuấn Ngôn vừa mở miệng, Hoắc Thiến ngay lập tức ngắt lời anh ta: “Hạ Tinh Tinh không phải tự ngã xuống hồ, là Thư Tình đẩy cô ta xuống, tôi và bạn học đều nhìn thấy!”

Nói xong Hoắc Thiến âm thầm lia mắt ra hiệu với Lê Thiên Kình.

Lê Thiên Kình lập tức ngầm hiểu, cậu ta tiến lên một bước hùa theo nói: “Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, chúng tôi đều có thể làm chứng.”

Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cảnh sát Vương lạnh nhạt, mở miệng hỏi: “Là vậy sao?”