Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 214




Chương 214

Vừa nghĩ tới việc có thể diệt trừ cái gai trong mắt là Thư Tình, đáy mắt Hoắc Thiến không ức chế nổi mà lóe lên tia hưng phấn: “Thư Tình, đồ hung thủ giết người nhà cô, cô cứ chờ ngồi tù rục xương nửa đời còn lại đi!”

Thư Tình đỡ trán, Hoắc Thiến điên rồi…

Thư Tình vừa định đẩy Lê Thiên Kình đang chặn mình ra, chỉ thấy một bóng người cao lớn đi nhanh tới, giọng nói trầm lạnh: “Có chuyện gì?”

Men theo âm thanh nhìn qua, xuất hiện trong tầm mắt Thư Tình là Thẩm Tuấn Ngôn.

Anh ta thấy Thư Tình đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại thì rất lo lắng, thế là dừng quay chụp, một đường tìm kiếm rồi tới đây.

Không ngờ nhìn thấy Hoắc Thiến và Lên Thiên Kình dây dưa với Thư Tình, còn loáng thoáng nghe thấy cái gì mà “hung thủ giết người”.

“Thẩm Tuấn Ngôn, anh tới đúng lúc lắm, Hạ Tinh Tinh bị rơi xuống nước.” Thư Tình chỉ chỉ mặt hồ, giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh: “Tôi xuống dưới cứu cô ta, anh mau gọi cấp cứu.”

“Ôi trời!” Thư Tình còn chưa dứt lời, Thẩm Tuấn Ngôn đã bước nhanh qua, quần áo cũng chưa kịp cởi mà cứ thế bước xuống hồ nước lạnh như băng.

Thư Tình hơi lo lắng nhìn Thẩm Tuấn Ngôn đang lặn dưới nước, nếu như cô nhớ không lầm, kỹ năng bơi lội của Thẩm Tuấn Ngôn khá là bình thường.

Cũng may, mấy phút sau Thẩm Tuấn Ngôn đã tìm được Hạ Tinh Tinh đang đuối nước.

Thư Tình vội vàng gọi cấp cứu: “Alo, Hồ Tình Nhân có người bị đuối nước, xin mau đưa xe cứu thương qua đây.”

Thẩm Tuấn Ngôn kéo Hạ Tinh Tinh, có hơi tốn sức bơi về phía bờ, Thư Tình vội vàng đi qua giúp đỡ.

“Thẩm Tuấn Ngôn, anh không sao chứ?” Thấy thể lực của Thẩm Tuấn Ngôn không chống đỡ được nữa, Thư Tình bơi về phía anh ta, cùng anh ta kéo Hạ Tinh Tinh vào bờ.

Thẩm Tuấn Ngôn lắc đầu, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành: “Không sao.”

Hai người đồng tâm hiệp lực cứu Hạ Tinh Tinh lên bờ, đặt cô ta lên trên thảm cỏ.

“Hạ Tinh Tinh, cô sao rồi?” Thư Tình vỗ vỗ khuôn mặt Hạ Tinh Tinh.

Thế nhưng mắt cô ta vẫn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, môi tím bầm, không có bất kỳ phản ứng gì.

Thư Tình sờ mạch đập của Hạ Tinh Tinh, không thấy nhảy lên.

“Thư Tình, Hạ Tinh Tinh chết rồi!” Hoắc Thiến tiến lên một bước, chỉ vào Thư Tình lạnh lùng nói: “Là cô đẩy cô ta xuống hồ, hại cô ta chết chìm! Cô là hung thủ giết người!”

Giọng nói của Hoắc Thiến giống như tiếng vo ve của ruồi nhặng cứ không ngừng vang lên ở bên tai Thư Tình, trong lòng hơi bực, cô quay đầu lại, lạnh lùng lườm Hoắc Thiến một cái: ‘Câm mồm!”

Hoắc Thiến trước giờ chưa từng thấy một Thư Tình lạnh lùng như vậy, khí thế mạnh mẽ của cô ập vào mặt Thư Tình khiến cô ta không khỏi ngẩn người lui về sau một bước.

Thư Tình quỳ xuống đất, hai tay không ngừng đè lên ngực Hạ Tinh Tinh rồi ép xuống, làm hồi sức tim phổi cho cô ta.

Tình huống của Hạ Tinh Tinh bây giờ vô cùng nguy kịch, nếu đợi cấp cứu qua đây thì quá muộn, đến lúc đó ngay cả thần tiên cũng không cứu được.

Cho dù là hiện tại, Thư Tình cũng không nắm chắc có thể cứu được Hạ Tinh Tinh.

Dù sao thì Hạ Tinh Tinh cũng đuối nước trong một khoảng thời gian quá dài.

Lúc đầu cô đã tính kĩ thời gian đi cứu Hạ Tinh Tinh, nếu cứu trong khoảng thời gian đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng bị Hoắc Thiến và Lê Thiên Kình cản trở, thế là bỏ lỡ mất thời gian cứu chữa tốt nhất.