Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 202




Chương 202

“Thật sao?” Ánh mắt cô ta sáng rực đầy mong đợi.Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn

Từ Uyển Nhi gật đầu: “Tất nhiên, mấy nay chẳng phải có mình Thư Tình ở trước mặt Hoắc Vân Thành gây sóng sao? Chỉ cần cô ta không còn, Hoắc Vân Thành liền sẽ nghĩ đến cô, dù sao cô cũng đã làm việc cho Hoắc thị bao nhiêu năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, đến lúc đó tôi lại nói tốt mấy câu với anh ấy, cô còn sợ không thành hả?”

“Đúng thế!” Hạ Tinh Tinh nhận lấy tiền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ tiểu thư yên tâm, kể từ ngày mai, trên đời này sẽ không còn sự tồn tại của Thư Tình nữa!”

Sự hận thù trong lòng dâng tới đỉnh điểm, Hạ Tinh Tinh nóng lòng muốn cho Thư Tình chết ngay tức thì!

Chỉ cần có thể diệt trừ được Thư Tình, chỉ cần có thể báo hù, cô ta không tiếc bằng bất cứ giá nào!

“Như vậy thì tốt!” Từ Uyển Nhi cười nhạt.

Thư Tình, đồ tiện nhân không biết xấu hổ này, cô ta có rất nhiều biện pháp để đối phó thậm chí còn không phải tự mình ra tay. Chỉ cần diệt trừ được Thư Tình, vị trí thiếu phu nhân Hoắc gia liền thuộc về cô ta!

Sau khi Hạ Tinh Tinh rời đi, Từ Uyển Nhi lại suy tư, gửi một tin nhắn cho Hoắc Thiến: Sáng mai chín giờ, hồ Tình Nhân có kịch hay.

Từ Uyển Nhi biết Hoắc Thiến cũng không ưa gì Thư Tình, nếu ngày mai Hạ Tinh Tinh kia lại vô dụng vậy thì còn có hậu chiêu Hoắc Thiến.

Thư Tình, cô cứ chờ đó!

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Từ Uyển Nhi tươi cười mỹ mãn, hí hửng cùng Bạch Lam đi mua sắm.

Chỉ cần nghĩ đến ngày mai có thể nhổ bỏ được Thư Tình cái gai trong mắt, cô ta không kiềm được mua sắm thỏa thích sự hưng phấn trong lòng.

Sắc trời dần tối đi.

“Uyển Nhi, chúng ta về thôi?” Bạch Lam đi theo sau Từ Uyển Nhi xách đồ cho cô ta.

“Vội cái gì?” Từ Uyển Nhi lại đi mua thêm mấy chiếc túi vừa ra mắt nữa, lúc này mới hài lòng đi về nhà.

Vừa ngồi vào xe lái xe không bao lâu, chợt một chiếc Rolls-Royce quen thuộc lọt vào tầm mắt Từ Uyển Nhi.

Đây không phải là xe của Hoắc Vân Thành sao?

Từ cái hôm cô ta quấn lấy anh đòi mang cô ta đi đến Hoắc thị tới nay, cô ta chưa từng gặp lại Hoắc Vân Thành lần nào.

Từ Uyển Nhi đang lo không có cơ hội đến tìm anh nhưng không ngờ lại tình cờ thấy Hoắc Vân Thành lái xe ra ngoại ô.

“Nhanh, đuổi theo chiếc xe đằng trước.” Từ Uyển Nhi vội vàng ra lệnh cho tài xế.

“Vâng thưa tiểu thư.” Tài xế cung kính đáp.

Thấy xe Hoắc Vân Thành lái thẳng ra ngoại ô thành phố, Bạch Lam không khỏi nghi hoặc: “Uyển Nhi, Hoắc tổng tính đi đâu vậy?”

Từ Uyển Nhi dõi theo bóng hình tuấn tú trong chiếc xe đằng trước, mặc dù cách xa như vậy nhưng cô ta dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi thở đông lạnh bao vây lấy anh.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Từ Uyển Nhi: “Hôm nay là ngày mấy?”

“Năm tháng sáu âm lịch.” Bạch Lam hoang mang.

Từ Uyển Nhi trầm ngâm nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm này là ngày giỗ của ba Hoắc Vân Thành.”

Cô ta đã từng được nghe anh mình nói tới, mỗi năm vào ngày này, Hoắc Vân Thành đều sẽ ra nghĩa trang thăm ba anh.