Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 167




Chương 167

Năm đó, Hoắc lão gia tử không phải là không có nghi ngờ gì, nhưng mà dù có tra khảo toàn bộ những người có liên quan thì cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào hết.

Người chết không thể sống lại, từ đây, gánh nặng Hoắc thị toàn bộ đè lên người Hoắc Vân Thành.

Hoắc Vân Thành rót đầy hai ly rượu mạnh, trong đó một ly đặt trước bia mộ, gương mặt anh tuấn tràn đầy đau thương: “Ba, ly rượu này con kính ba.”

Hoắc Vân Thành uống một hơi cạn ly rượu: “Ba, con biết chuyện năm đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên như vậy. Ba yên tâm, con nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng vụ việc năm đó, sẽ không để ba chết oan uổng.”

Mưa ào ào đổ xuống.

Nước mưa ướt đẫm cả người anh, giọt mưa theo ngọn tóc anh nhỏ xuống, Hoắc Vân Thành lại mảy may không hề để ý, cứ thế tiếp tục quỳ gối trước bia mộ uống cạn từng ly rượu.

Rượu mạnh tràn cổ họng, Hoắc Vân Thành ngà ngà say, anh tựa vào bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp Hoắc Kiến Quốc, bày tỏ hết nỗi lòng.

“Ba có biết không? Con vẫn chưa tìm thấy được Đường Đường…đã bao nhiêu năm rồi. Ông nội sắp đặt cho con một cuộc hôn nhân, cô ấy tên Thư Tình, nếu không có Đường Đường, con nghĩ mình có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng mà con đã hứa với Đường Đường rằng con sẽ cưới cô ấy.”

Sau khi Từ Uyển Nhi che ô leo lên núi cả đoạn đường dài, đển nơi mệt bở cả hơi tai thì được chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Hoắc Vân Thành cả người ướt đẫm ngồi bệt dưới đất, anh say khướt tựa vào bia mộ, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy u sầu.

“Vân Thành, anh ổn chứ?” Từ Uyển Nhi tiến tới. Chiếc ô nghiêng nghiêng ngăn những giọt nước mưa rơi xuống trên người anh: “Anh bị ướt hết rồi.”

Hoắc Vân Thành ngoảnh mặt làm ngơ, cầm lấy bình rượu, nuốt ừng ực.

Từ Uyển Nhi đoạt lấy bình rượu từ tay anh: “Vân Thành, đừng uống nữa, anh say rồi!”

Hoắc Vân Thành mơ màng ngẩng đầu lên, một bóng người xinh đẹp đang lo lắng nhìn anh.

“Đường Đường?” Hoắc Vân Thành say tí bỉ, anh không nhìn rõ được người trước mặt là ai, nhưng trong thâm tâm anh cảm thấy, người quan tâm lo lắng cho anh, chỉ có Đường Đường.

Đường Đường???

Đây là lần đầu tiên Từ Uyển Nhi nghe thấy cái tên này, trong lòng cô ta dâng lên ngập tràn cảnh giác.

Là Thư Tình sao? Có vẻ không phải…

Từ Uyển Nhi cúi xuống, dùng hết sức lực lôi kéo Hoắc Vân Thành đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng pha chút ngượng ngùng: “Vân Thành, anh say rồi, em đưa anh về nhà.”

Hoắc Vân Thành suy tư, ánh mắt lờ đờ mông lung, lại gọi một tiếng: “Đường Đường…”

Từ Uyển Nhi sững sờ một lúc, sau đó lại dịu dàng nở nụ cười, thẹn thùng nói: “Đúng vậy, là em đây, em là Đường Đường của anh đây, Vân Thành.”

Hoắc Vân Thành day day huyệt thái dương, chóng mặt nhức đầu không chịu nổi.

Đường Đường của anh xuất hiện rồi sao? Có thật là Đường Đường không?

“Anh say rồi, em đưa anh về nhà.” Từ Uyển Nhi vẫn đang ra sức nâng Hoắc Vân Thành dậy.

“Đường Đường, là em sao? Thật sự là em sao?” Hoắc Vân Thành loạng choạng tựa vào người Từ Uyển Nhi, giọng nói vui vẻ xen lẫn sự kinh ngạc.