Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 151




Chương 151

Khóe môi gợi cảm của Hoắc Vân Thành cong lên thành một vòng cung xinh đẹp, “Em có thể nếm thử xem.”

Không thể không nói, tài nấu nướng của Hoắc Vân Thành thật sự rất tốt.

Thư Tình ngồi trước bàn ăn, nếm thử trứng rán Hoắc Vân Thành làm, không nhịn được mở miệng khen ngợi, “Rất ngon.”

Không ngờ đường đường là đại tổng tài, thế nhưng lại đích thân xuống bếp nấu cơm, hơn nữa tay nghề còn tốt đến vậy.

Thư Tình không khỏi nhìn Hoắc Vân Thành bằng cặp mắt khác.

“Thích thì ăn nhiều một chút.” Hoắc Vân Thành cười khẽ, ngón tay thon dài cầm đũa gắp một miếng sandwich đặt lên đĩa của Thư Tình.

Cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông trước mặt, tim Thư Tình đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.

Thật ra Hoắc Vân Thành cũng không tệ lắm, cao to đẹp trai, có quyền có tiền, oai phong một cõi, gian xảo không từ thủ đoạn.

Chỉ cần vào những lúc anh không gặp sóng gió, có thể coi là một người đàn ông hoàn mỹ.

Hay là… Cô có thể cân nhắc ý kiến của ông nội?

Hai người ăn sáng một cách ấm áp, bỗng nhiên điện thoại Hoắc Vân Thành vang lên, phá vỡ bầu không khí ấm áp hiếm có này.

Ngón tay mảnh khảnh ấn nút trả lời, Hoắc Vân Thành trầm giọng hỏi, “Có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Lâm Nham Phong, “Tổng tài, về chuyện đèn treo trong studio, chúng tôi đã tìm được nhân viên phụ trách.”

“Ừm.” Hoắc Vân Thành nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Lúc đó có tổng cộng ba nhân viên tiến hành kiểm tra tu sửa, bây giờ có một người đã từ chức.” Lâm Nham Phong tiếp tục cung kính nói, “Hơn nữa hai nhân viên còn lại nói, người phụ trách kiểm tra đèn treo lúc đó chính là nhân viên đã từ chức kia.”

“Đi điều tra.” Sắc mặt Hoắc Vân Thành trầm xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Cúp máy, Thư Tình nóng lòng hỏi, “Sao vậy? Chuyện đèn treo có kết quả rồi à? Tìm được là ai làm rồi?”

Hoắc Vân Thành hơi nheo mắt lại, “Còn đang điều tra.”

Được rồi…

Xem ra đằng sau chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Ăn xong bữa sáng, Thư Tình trở lại phòng, lấy thuốc mỡ, đang định bôi lên vết thương, trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói từ tính, “Để tôi làm đi.”

Thư Tình ngẩng đầu, đập vào mắt là gươn mặt quen thuộc của Hoắc Vân Thành.

“Không cần, tôi tự làm là được rồi.” Thư Tình hơi khựng lại một chút, nhanh chóng từ chối.

Nhưng Hoắc Vânh Thành cũng không nói nhiều, lấy thuốc mỡ trong tay Thư Tình, ngồi xổm xuống, cẩn thận bôi cho cô.

“Lúc trước tay tôi bị thương là em giúp tôi, bây giờ đến lượt tôi giúp em.” Hoắc Vân Thành trầm giọng nói, giọng điệu rất tự nhiên.