Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 150




Chương 150

“Vừa rồi Hoắc Vân Thành và Bruce tiên sinh đều ở đây, cô nghĩ kỹ xem, Thư Tình cố ý hạ thấp cô trước mặt bọn họ, hòng nâng bản thân lên.” Từ Uyển Nhi thổi thổi cà phê trước mặt, tựa hồ lơ đãng nói.

“Ý cô là… Thư Tình cố ý nhắm vào tôi trước mặt Bruce?” Annie nghiến răng nói.

Từ Uyển Nhi gật đầu, tiếp tục châm ngòi ly gián, “Thư Tình là một con hồ ly tinh lẳng lơ, vừa nhìn thấy đàn ông đã muốn nhào vào.

Bề ngoài cô ta là vị hôn thê của Hoắc Vân Thành, nhưng lại âm thầm quyến rũ không biết bao nhiêu đàn ông rồi.

Cô xem hôm nay cô ta lại cấu kết với Thẩm Tuấn Ngôn làm bậy trước mặt Hoắc Vân Thành, cũng biết cô ta là người thế nào rồi.”

Thấy Annie lộ vẻ chán ghét đối với Thư Tình, Từ Uyển Nhi lại tiếp tục thêm mắm dặm muối nói, “Còn nữa, hôm nay khi cô ta cố ý ngã, có phải Bruce cũng rất khẩn trương muốn tiến lên giúp cô ta không.”

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, nghĩ đến sự quan tâm Bruce dành cho Thư Tình, trong lòng Annie như có ngọn lửa thiêu đốt.

“Tôi cũng thật sự không nhìn nổi nữa.” Từ Uyển Nhi cố ý thở dài một hơi, “Thư Tình dựa vào chút nhan sắc của mình, mượn danh làm việc để đi khắp nơi quyến rũ đàn ông. Annie tiểu thư, cô nhất định phải cẩn thận, đừng để một ngày nào đó sơ hở một chút thôi là bị Thư Tình cướp mất bạn trai.”

“Tôi sẽ không để cô ta đạt được ý đồ đâu!” Annie siết chặt tách cà phê, trong mắt hiện lên một tia u ám.

Bởi vì vết thương trên đùi, mấy ngày nay Hoắc Vân Thành cũng không cho Thư Tình đến công ty làm việc, Thư Tình chỉ có thể hẹn một buổi quay khác với nhiếp ảnh gia.

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa bằng lụa mỏng, chiếu vào giường lớn.

Thư Tình dụi mắt, mới bảy giờ sáng.

Cô đi rửa mặt, sau đó xuống lầu.

Mùi thơm của đồ ăn từ phòng bếp truyền đến.

Thư Tình hít một hơi, nghe mùi có vẻ rất ngon.

“Dì Vương, phiền dì quá.” Thư Tình nói rồi đi vào bếp.

Nhưng mà, trong bếp là một bóng người cao lớn.

Hoắc Vân Thành?

Sao anh lại tự mình xuống bếp?

Hoắc Vân Thành mặc đồ ở nhà, đeo tạp dề, đang bận rộn trong bếp.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên người anh, như thể phủ thêm cho anh một tầng sắc màu ấm áp.

Gương mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, khiến cho người ta không thể rời mắt.

So với cảm giác cao ngạo lạnh lùng khi ở nơi làm việc thường ngày, bây giờ càng có chút sức sống hơn, cho dù đeo tạp dề vẫn đẹp trai như cũ, như một vị thần.

Thư Tình không khỏi thất thần.

“Dậy rồi?” Hoắc Vân Thành nghe tiếng động, quay đầu nhìn Thư Tình một cái, mở miệng hỏi.

Thư Tình hồi phục tinh thần, nghi hoặc hỏi, “Sao anh lại ở trong bếp?”

“Hôm nay dì Vương có việc nên xin nghỉ phép.” Hoắc Vân Thành thản nhiên nói.

“Vậy sao.” Thư Tình gật đầu, “Anh còn biết nấu cơm à?”