Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 14




Chương 14

Thư Tình rút tay mình về, không kiên nhẫn mà bước lên xe.

Trước khi đến đây cô đã cảm thấy ba tháng này cô và Hoắc Vân Thành sẽ không thể nào tiến triển được gì, bây giờ xem ra người đàn ông này không chỉ có tính tình khó chịu mà tính cách lại còn xấu xa không chịu nổi.

Một người cả đời tinh tường như ông nội sao đến khi chọn cháu rể lại hồ đồ đến vậy!

Từ Uyển Nhi sau khi thấy Hoắc Vân Thành rời đi thì cũng chạy ra theo, cô ta nấp sau cây cột chỗ cửa, thấy Hoắc Vân Thành và Thư Tình cùng nhau rời đi không khỏi ghen tị tức tối dậm chân.

Nếu người đính hôn với Hoắc Vân Thành là cô ta thì lúc này cô ta và Hoắc Vân Thành đang ngồi trên xe với nhau mới phải, Thư Tình là cái thá gì chứ!

Từ Uyển Nhi lấy di động trong túi ra, gọi điện: “Tôi nhớ lần trước cô nói muốn làm bạn với tôi đúng không? Nếu đã vậy, cô cũng nên có chút quà gặp mặt coi như thể hiện thành ý đúng chứ.”

Hạ Tinh Tinh là Trưởng ban thư ký của Hoắc Vân Thành, may mắn gặp được Từ Uyển Nhi trong một bữa tiệc, muốn tiến đến làm quen để dựa vào đó bước chân vô giới thượng lưu nhưng cuối cùng lại bị bọn họ coi thường xa lánh.

Bây giờ Từ Uyển Nhi chủ động gọi cho Hạ Tinh Tinh, cô ta lập tức đồng ý: “Đương nhiên rồi, Từ tiểu thư muốn tôi phải gì?”

“Rất đơn giản, Thư Tình bây giờ đang làm việc dưới trướng của cô đúng không, cô chỉ việc âm thầm nhích một chút, cho cô ta nếm chút mùi đau khổ, hẳn là không khó chứ?”

Ngừng một chút, Từ Uyển Nhi lại nói: “Xong việc, nếu như cô làm tốt thì túi xách mới ra gần nhất tùy cho cô chọn, bất kể giá cả thế nào.”

Hạ Tinh Tinh vốn dĩ còn có chút do dự, nghe đến đây lại lập tức cao hứng: “Không hổ là Từ tiểu thư, ra tay quả nhiên hào phóng. Cô yên tâm, chuyện này cứ để cho tôi.”

“Tự tin đến vậy sao?”

“Đương nhiên, Thư Tình chẳng qua chỉ là một thư ký nhỏ bé, Hoắc tổng chưa từng để ý tới cô ta, nhân viên công ty thì lại cô lập, muốn cho cô ta chịu khổ vô cùng dễ dàng.”

Nghe Hạ Tinh Tinh nói Hoắc Vân Thành ở công ty không hề để ý tới Thư Tình, tâm trạng Từ Uyển Nhi liền tốt hơn phân nửa.

“Vậy thì quyết định như vậy đi, chỉ cần cô được việc thì không thiếu chỗ tốt cho cô đâu!”

Bên trong xe, Hoắc Vân Thành cùng với Thư Tình ngồi ở ghế sau, giữa hai người cách ra một khoảng trống thật lớn.

Hoắc Vân Thành nhìn sang, thấy Thư Tình vẫn giữ nguyên tư thế như lúc vừa mới lên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cô đàn piano không tồi, học từ khi nào đấy?”

Thư Tình nhìn về phía anh, hơi nhướng mày, cũng biết rằng anh sẽ ngạc nhiên nhưng không ngờ lại chủ động mở miệng hỏi cô: “Không tồi sao? Tôi vừa mới học.”

Hoắc Vân Thành: “…”

Nhìn thấy bộ dạng câm nín của Hoắc Vân Thành, Thư Tình cười đắc ý: “Xem Từ Uyển Nhi đàn một lần là tôi học được ngay. Thế nào, có phải rất thông minh không?”

Hoắc Vân Thành bực bội quay đầu đi: “Phụ nữ giống như cô đúng là không thể nói chuyện nổi?”

“Vậy thì không nói, là anh bắt chuyện với tôi trước, ok?”