Chương 121
Xem ra cô phải tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Thẩm Tuấn Ngôn, làm người của công chúng, trong trường hợp công khai mà hắn lại nói vậy thì quả thật là rất không thích hợp.
Thư Tình đang ngồi ngây người, bỗng xung quanh đột nhiên yên ắng.
“Thư kí Thư, mang theo bản kế hoạch “Băng và Lửa” đến phòng làm việc của tôi.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, Thư tình ngước mắt, chỉ thấy Hoắc Vân Thành không biết đã tới đây từ lúc nào.
“Vâng.” Thư Tình cầm bản kế hoạch theo sau Hoắc Vân Thành tới phòng chủ tịch.
Hoắc Vân Thành thuận tay đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Trong người em đang không khỏe, sao còn tới công ty làm gì?”
Nhớ tới chuyện tối qua, Thư Tình có hơi xấu hổ, thật ra tố chất thân thể của cô vẫn luôn rất tốt, tối qua té xỉu chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Cô cười nói: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, hiện tại là thời điểm mấu chốt của bộ sưu tập “Băng và Lửa”, tôi không thể vì lý do riêng mà làm trễ nải tiến triển của cả hạng mục.”
“Ừ.” Hoắc Vân Thành lạnh lùng nhả ra một chữ, anh chỉ về phía bên cạnh, ý bảo Thư Tình ngồi xuống.
Thư Tình ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vân Thành, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với anh, đưa bản kế hoạch cho Hoắc Vân Thành: “Tối qua tôi đã ưu hóa bản kế hoạch rồi…”
Cô còn chưa nói xong thì bỗng bị giọng nói trầm thấp của Hoắc Vân Thành đánh gãy: “Xem hot search ngày hôm nay chưa?”
Hot search?
Vừa nãy lúc cô xem video phỏng vấn Thẩm Tuấn Ngôn bị Hoắc Vân Thành nhìn thấy rồi hả?
“Xin lỗi, tôi không nên xem mấy thứ này trong giờ làm việc.” Thư Tình mở miệng xin lỗi.
Hoắc Vân Thành nhíu chặt mày: “Vậy em nên biết, trong lòng Thẩm Tuấn Ngôn đã sớm có người con gái mà hắn thích rồi.”
“Vậy nên?” Thư Tình hỏi ngược lại.
Hoắc Vân Thành nhìn Thư Tình thật sâu, giọng nói hơi lạnh: “Vậy nên đừng có ý đồ không đứng đắn gì với hắn, em phải nhỡ thật rõ thân phận hiện giờ của mình.”
Ý đồ không đứng đắn?
Hoắc Vân Thành có ý gì?
Cô có ý đồ với Thẩm Tuấn Ngôn?
Rõ ràng là Thẩm Tuấn Ngôn có ý đồ không đứng đắn với cô có được hay không?
Nhưng những thứ này căn bản không cần thiết phải nói cho Hoắc Vân Thành.
Thư Tình suy nghĩ giây lát, mấp máy môi, nghiêm túc nói: “Hoắc Vân Thành, xin anh đừng ác ý phỏng đoán tôi, bất kể là Lâm Nam hay là Thẩm Ngôn Tuấn thì giữa tôi và bọn họ cũng đều không có loại quan hệ giống như anh nghĩ.”
“Vậy thì tốt.” Lúc nghe thấy Thư Tình nói câu này, trong lòng Hoắc Vân Thành thoáng vui vẻ.
Anh từ từ đến gần Thư Tình, đáy mắt có chút tình cảm khó diễn tả đang dần nảy sinh: “Tình Tình, em phải nhớ cho kĩ, em là vị hôn thê của tôi.”
Thấy gương mặt đẹp trai của Hoắc Vân Thành không ngừng phóng đại trước mắt, lại phóng đại, nhịp tim của Thư Tình không khỏi gia tốc.
Thư Tình muốn phản bác, thế nhưng lời đến bên miệng chỉ còn một chữ “ừ” nhẹ nhàng.