Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 12




Chương 12

An quản gia bước thẳng về phía họ. Ông liếc nhìn Thư Tình nhưng cũng không nói gì, mà lại hướng về phía Hoắc Vân Thành và mẹ Hoắc nói: “Chào Hoắc tổng và Hoắc phu nhân, tôi là An Phong – quản gia của Thư gia. Thật sự rất xin lỗi, lão gia không khỏe, nên chỉ đành để tôi tới dự tiệc thay.”

Hoắc mẫu vội tiến lên, nói: “An tổng đừng khách sáo, Thư lão gia không sao chứ?”

Mấy người họ hàn huyên một lúc. Bên ngoài ai chẳng biết Thư lão gia và Hoắc lão gia đã thân nhau mấy đời. Năm đó hai nhà có thể nói là đã cùng xưng bá trên thị trường thương nghiệp.

Song nhiều năm trước, Thư lão gia đã bán công ty đi, rút khỏi giới. Nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức gì về ông, nghe nói là ông đã đưa cháu gái đi ngao du thế giới rồi.

Nhưng thế lực Thư gia vẫn trải khắp mọi miền đất nước như xưa.

An Phong lấy quà mà lão gia đã chuẩn bị ra: một bức danh họa thế giới, một miếng đất ở Thành Nam có trị giá hàng trăm triệu, vân vân…

Thư Tình bất giác đau lòng. Chẹp chẹp, tiền đang yên đang lành sao lại đem tặng vào tay người nhà họ Hoắc chứ…

Nhưng may mà An Phong không vạch trần cô, nếu thân phận bị bạo lộ thì mất cả vui. Kẻ nịnh nọt như mẹ Hoắc ba tháng sau chưa chắc sẽ cho cô rời đi.

Hoắc Vân Thành biết mình có nhiều tiền như vậy nói không chừng lại yêu mình mất.

Thư Tình còn đang tưởng tượng dở, đúng lúc này, cô nghe thấy đám chị em của Từ Uyển Nhi nói: “Thư gia này đúng là hào phóng thật. Đúng rồi, Uyển Nhi, nghe nói khi trước cậu tới diễn thời trang ở Paris còn từng gặp cháu gái Thư gia à!”

Ở bên ngoài, cháu gái Thư gia vẫn luôn là một truyền thuyết, rất ít người biết cô tên gì, chứ đừng nói là từng gặp mặt.

Từ Uyển Nhi gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy đẹp lắm!”

“Uyển Nhi giỏi ghê, còn kết bạn wechat với người ta nữa. Thư tiểu thư còn nói với Uyển Nhi rằng khi nào tới thành phố A thì sẽ tới rủ cậu ấy đi chơi nữa!” – Một chị em khác của Từ Uyển Nhi nói.

“Wow! Uyển Nhi, cậu đỉnh quá đi!”

Nghe xong, Thư Tình khẽ nhướng mày nhìn về phía Từ Uyển Nhi.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Từ Uyển Nhi cũng quay sang nhìn.

“Sao vậy, Thư tiểu thư?”

“Cô từng gặp cháu gái Thư gia?”

Từ Uyển Nhi gật đầu.

“Sao nào? Cô ngưỡng mộ Uyển Nhi lắm phải không! Cùng là họ Thư, đồ nhà quê nhà cô đúng là khác biệt một trời một vực với người ta mà.”

Nghe xong lời đám chị em của Từ Uyển Nhi, Thư Tình bật cười mà không nói gì, đúng là một lũ ngu ngục.

Từ Uyển Nhi thấy cô cười liền cảm thấy khó hiểu. Lẽ nào Thư Tình biết cô căn bản chưa từng gặp cháu gái Thư gia sao? Không thể nào, sao cô ta biết được những chuyện này, nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi.

Trong lòng vốn đang rối bời, Từ Uyển Nhi lại thấy Thư Tình hơi lắc đầu, thở dài một tiếng rồi rời đi, nụ cười nơi khóe môi cũng đem theo vài phần châm biếm.

Lý trí nhắc nhở cô rằng Thư Tình đáng lẽ không biết mới đúng, nhưng Từ Uyển Nhi vẫn không nhịn được trở nên hoảng loạn. Cảm giác này khiến cô tức giận.