Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 98: Em đang xin lỗi sao?




"Thầy biết chuyện em và Cố Mặc Thành à!" Cô không phải đang hỏi, mà là đang nói khẳng định.

"Biết, trong bữa tiệc lần trước có gặp rồi, cậu ta hiện nay đang nắm giữ quyền lực của nhà họ Cố, gần đây có hợp tác với tập đoàn ZL, Lăng Trầm cũng có gặp cậu ta một lần rồi." Lục Khải Hàng cũng không kể lại là Hoắc Lăng Trầm không hề để mắt đến Cố Mặc Thành, toàn bộ hành trình đều không nhìn thẳng vào hắn ta.

"Ơ, không phải, thầy cứ vậy mà không trả lời câu hỏi của em sao? Em thật sự rất hiếu kỳ đấy! Thầy nói xem thầy đối xử với em tốt như vậy, có mưu đồ gì vậy chứ? Niên Nhã Tuyền lại lượn quanh trở về vấn đề khi nãy.

Lục Khải Hàng bất đắc dĩ lắc đầu," Em đấy, bị mắc chứng tò mò nặng lắm rồi, bây giờ thầy nói cho em biết, nhớ kỹ nhé! "

Niên Nhã Tuyền ngồi ngay ngắn lại, rửa tai lắng nghe Lục Khải Hàng từng chữ sắp nói

" Thầy tốt với em, đúng là có mưu đồ nhưng mưu đồ của thầy chính là để cho em sống vui vẻ hạnh phúc bình an! "

Niên Nhã Tuyền vẫn ngồi thẳng lưng không hề nhúc nhích, mãi một hồi sau mới nhìn Lục Khải Hàng bình thản uống trà," Hết rồi? "

" Hết rồi, em còn muốn nghe gì nữa? "Lục Khải Hàng nghi ngờ hỏi.

"... "

Nói chuyện với một người không cùng đẳng cấp thật là tốn sức, Niên Nhã Tuyền ngoài cười nhưng trong không cười phất phất tay với Lục Khải Hàng," Cảm ơn câu nói thẳng thắn của hiệu trưởng Lục, tạm biệt! "

" Được, giờ đi lên lớp đi, tối nay nhớ là phải về nhà sớm đó. "

"... "

Về cái cọng lông ấy, cô mặc dù đỡ giận hơn một chút rồi, nhưng vẫn không muốn nhìn thấy Lam Anh San!

Tập đoàn ZL

Từ khi Hoắc Lăng Trầm bước vào công ty đến giờ, tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng. Ngày xưa một mặt vốn lạnh lùng giờ lại thêm một tia u ám, mấy nhân viên bước lên chào hỏi xong thì lui hẳn xuống, sợ không cẩn thận lại chạm phải vảy ngược.

U ám lạnh lùng khốc liệt, vẫn luôn đeo bám Hoắc Lăng Trầm cho đến khi vào phòng họp, tổng thanh tra bộ tài vụ vừa báo cáo vài câu liên quan đến công việc, liền bị mắng như máu chó ngập đầu.

Những quản lý cấp cao khác cảm thấy thở thôi cũng khó, sau đó mỗi câu nói đều cẩn thận từng li từng tí, phải đắn đo lắm mới dám mở miệng. Cho dù là vậy, mỗi một người đều bị mắng như nhau.

Trọng Hải Trình lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng họp gọi điện thoại," Phu nhân, phu nhân là tôi đây! "

" Biết, tôi nhớ số điện thoại của cậu mà! "Niên Nhã Tuyền nhàm chán nằm ườn lên bàn học nghe.

" Hoắc tổng hôm nay làm sao thế? Ai chọc phải anh ấy à? Phu nhân có biện pháp cứu vãn gì không? "Nhìn đi! Ngay lúc có đồng nghiệp nghe điện thoại, một cô bé thư ký bị chửi khóc chạy ra khỏi phòng họp..

Niên Nhã Tuyền sửng sốt một hồi," Anh ta làm sao thế? "

" Ai ui, phu nhân không biết rồi, không biết ai sờ phải cái mông của con hổ đực đó, trên có phó tổng giám đốc dưới cho tới thư ký, toàn bộ đều bị Hoắc tổng chửi ngập mặt! Tôi đoán chừng hội nghị kết thúc chính là lúc cho những trợ lý đặc biệt như chúng tôi lên sàn, phu nhân có thể nghĩ cách cứu chúng tôi không. "Trọng Hải Trình nói cứ như đang đâm đầu vào đại nạn vậy.

Niên Nhã Tuyền,"... "

Là bởi vì cô sao?

Cô cũng không chắc chắn," Cậu gọi cho tôi cũng vô dụng thôi, anh ta cũng đâu chịu nghe tôi. "

" Sao lại không nghe chứ? Nếu mà không nghe, sẽ đồng ý cho tôi thoát khỏi công trường về đây sao? Phu nhân, xin phu nhân thương xót, gọi điện cho tổng giám đốc nói vài câu ân ái đi, có được không, tôi van ngài đấy phu nhân.. "

"... "

Trọng Hải Trình cũng không biết có sợi gân nào lắp sai chỗ rồi, thử thuyết phục theo cách khác," Phu nhân, tổng giám đốc có phải là dục cầu bất mãn* không? "

*Dục cầu bất mãn: Nhu cầu sinh lý không được đáp ứng đủ.

" WTF.. "

Ngay lúc này, Niên Nhã Tuyền nghe thấy một tiếng hét khủng khiếp từ bên kia điện thoại," Trọng Hải Trình, cậu lăn vào đây cho tôi! "

Trọng Hải Trình hồi hộp toàn thân, sợ đến mức điện thoại cũng quên tắt, vọt thẳng vào phòng họp, sau đó thắng kít lại ngay bên cạnh Hoắc Lăng Trầm, cung kính mở miệng," Hoắc tổng! "

Hoắc Lăng Trầm tinh mắt nhìn thấy điện thoại di động của cậu ta còn đang hiển thị cuộc trò chuyện," Trong thời gian họp, còn gọi điện thoại cho ai đấy? "

Chết mịe! Trọng Hải Trình vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng, nhưng đã muộn màng.

Cậu ta càng giấu, càng nói rõ tâm tư nhỏ bé kia của cậu ta, Hoắc Lăng Trầm nghiêm mặt đoạt lấy điện thoại di động của cậu ta, nhìn thấy ghi chú trên điện thoại, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên cổ quái.

Ánh mắt liếc xéo sang Trọng Hải Trình, sau đó đưa di động tới bên tai," Việc gì? "

Chỉ đơn giản có hai chữ, liền thu hút sự chú ý của tất cả quản lý cấp cao đang gầm đầu xuống bàn. Hoắc Lăng Trầm nói hai chữ này, quá.. dịu dàng mà!

" Không, không.. à, có.. Em đang dạo phố, thấy một cuốn sách rất.. rất.. đẹp, anh có thích không? "

Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, Niên Nhã Tuyền chà xát mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, trong phút chốc đó cô thật sự nghĩ không ra nên nói cái gì, trước mặt cô chỉ có một quyển sách đó thôi.

" Em đang xin lỗi đấy sao? "

".. Tạm biệt! "Niên Nhã Tuyền nói rồi định cúp điện thoại.

" Em dám ngắt điện thoại thử xem! "Hoắc Lăng Trầm bỗng nhiên đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn lướt qua mấy quản lý cấp cao còn đang cúi đầu xuống bàn," Tan họp! "

Nói xong, Hoắc Lăng Trầm cầm điện thoại của Trọng Hải Trình, dẫn đầu rời đi.

Xác định Hoắc Lăng Trầm đã đi xa, toàn bộ phòng họp trong nháy mắt như ong vỡ tổ, tất cả mọi người đều vây quanh Trọng Hải Trình hỏi," Cậu gọi điện thoại cho ai vậy? "

" Trợ lý Trọng, người đó là ai vậy, có thể khiến tổng tài chuyển biến nhanh đến vậy? "

" Trợ lý Trọng cậu chính là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người, nếu như tổng giám đốc còn tiếp tục mắng như vậy nữa, chắc tôi đi nhảy lầu mất! "

Trọng Hải Trình hắng giọng một cái, mới lên tiếng," Đây là việc tư của tổng giám đốc, tôi không tiện nói ra, tôi đi trước đây các vị giám đốc nhé! "

Trở lại văn phòng Tổng giám đốc, Hoắc Lăng Trầm lúc này mới nhớ tới mình vẫn còn đang cầm là điện thoại của Trọng Hải Trình," Gọi điện thoại lại cho anh, gọi liền qua điện thoại di động của anh. "

Sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.

Niên Nhã Tuyền,"... "

Ê, cô còn đang tức giận đấy có được không?

Lúc cô đang rầu rĩ không biết có nên gọi riêng cho Hoắc Lăng Trầm hay không, thì nhận được tin nhắn của Trọng Hải Trình," Phu nhân, sao Hoắc tổng lại nổi giận vậy? "

Niên Nhã Tuyền vội vàng bấm số điện thoại di động của Hoắc Lăng Trầm," Em hỏi này ông chú Hoắc, có phải là anh ăn phải thuốc nổ hay không? Làm gì tức giận đùng đùng thế chứ! "

Người đàn ông cười lạnh một tiếng," Vì sao anh lại tức giận đùng đùng, không phải là nên hỏi em hay sao? "

"... "

Cô có tài đức gì có thể làm cho Hoắc Lăng Trầm bởi vì cô mà nổi lửa to đến vậy?

Trong điện thoại trầm mặc nửa ngày, Hoắc Lăng Trầm hỏi," Chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao? "

" Có chứ! "

" Nói! "

" Tối nay em có thể ở ký túc xá không? "

" Không thể! "

" Vậy em không còn gì để nói nữa. "

Hoắc Lăng Trầm lại không vui," Tối nay anh sẽ qua đó đón em. "

" Không cần!"

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, ".. Đừng có không biết tốt xấu vậy."

"Em phải vào lớp rồi, bye bye!"

"Lần này điện thoại bị ngắt thật."

"Trọng Hải Trình, cậu lăn vào đây cho tôi!"

Trọng Hải Trình đang ngồi ngoài khu vực thư ký nghe vậy thì rùng mình một cái, không phải đã ổn hết rồi sao? Sao lại bắt đầu nữa rồi?

Thời gian sau đó, Hoắc Lăng Trầm túm lấy Trọng Hải Trình và kính thưa các loại sai bảo..

Đến tối, Niên Nhã Tuyền thật sự ở lại ký túc xá.

Cô đến quán bar hát sớm một chút, bảo Hàn Huệ Minh tìm người gọi điện thoại cho dì ở kí túc xá, mới tha cho cô vào.

Chỉ là, rất không may, rạng sáng ngày hôm sau lúc vừa tỉnh lại, cô phát hiện bà dì của mình đột nhiên tới thăm.

Càng buồn hơn chính là, từ lúc Hoắc Lăng Trầm không cho phép cô ở lại ký túc xá nữa, trong túc xá của cô không có lấy một bộ đồ có thể thay giặt.