"Vậy không được, tớ nói rồi! Nếu tớ lấy tiền của cậu hoặc tiền của Hoắc Lăng Trầm cho đi mua thứ kia, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa."
"..."
Hàn Huệ Minh ngồi xuống bên lề đường, ngẩng đầu nhìn trời, "Đã trễ thế này rồi, cậu muốn đi đâu đây, cóng chết tớ rồi, cậu không về nhà à?"
"Không về nhà, tớ đi.. Khách sạn!"
Cô hiện giờ không có tâm trạng gặp Hoắc Lăng Trầm, giờ mà về ký túc xá cũng đã muộn lắm rồi, cứ đi khách sạn thôi!
Cho nên, hơn nửa đêm Hoắc Lăng Trầm nhận được tin nhắn báo Niên Nhã Tuyền quẹt thẻ ở khách sạn..
Không phải nói là đi cùng với Trịnh Hiểu Kha sao? Anh trực tiếp gọi một cú điện thoại tới người phụ trách của khách sạn kia, hỏi cho rõ là có mấy người đặt phòng.
Quản lý khách sạn thành thật trả lời, "Hai người."
Sau cùng lại bồi thêm một câu, "Một nam một nữ."
* * *
Hơn nửa đêm gió lạnh thấu xương, Hoắc Lăng Trầm xuất hiện trong khách sạn. Sắc mặt âm trầm nặng nề, quản lý biết trước tin anh sẽ tới nên không dám thở mạnh, trực tiếp đưa Hoắc Lăng Trầm đến ngay phòng mà anh hỏi.
Cửa phòng bị mở ra, một màn bên trong, khiến cho tên quản lý trợn tròn mắt.
Trong một căn phòng rẻ nhất của khách sạn bốn sao, Niên Nhã Tuyền ngủ rất say, bên cạnh có một cậu thanh niên to con co người nằm trên ghế salon, một chân trên còn một chân thì thả lỏng xuống dưới đất mà không hề hay biết.
Hoắc Lăng Trầm một cước đạp lên đùi cậu ta, Hàn Huệ Minh đang nằm mơ thì bị đạp tỉnh lại, kéo chiếc chăn bông trên người xuống, dưới chăn vẫn mặc quần áo chỉnh tề, "Má nó, đứa nào dám đạp ông mày.. Hoắc.. Hoắc tổng!"
Nghe thấy Hàn Huệ Minh gọi quỷ, Niên Nhã Tuyền mơ mơ màng màng mở mắt ra. Ủa, hình như cô trông thấy Hoắc Lăng Trầm?
Không đúng, cô đang ở khách sạn mà, nhất định là nằm mơ.
Một lần nữa nhắm mắt lại ngủ, Hoắc Lăng Trầm bước tới cạnh giường, lạnh lùng ra lệnh, "Dậy!"
Hức.. Hoắc Lăng Trầm tới thật rồi.
Niên Nhã Tuyền lấy chăn trùm đầu lại, "Anh nhận lầm người rồi."
Tiếng nói nghe có vẻ khụt khịt, Hoắc Lăng Trầm chau mày lại, cô ngã bệnh rồi?
Ôm luôn cả cô và cái chăn đang quấn quanh người cô lên, nhanh chân đi ra ngoài.
Hàn Huệ Minh muốn chạy, nhưng quản lý lại cản cậu ta lại, Hoắc tổng không lên tiếng, không dám cho cậu ra ngoài.
Nhìn cậu thanh niên đang rụt đầu đứng ngay cửa, Hoắc Lăng Trầm lạnh lùng khiển trách, "Hàn Huệ Minh, Cậu to gan thật!" Dám hơn nửa đêm nửa hôm dẫn vợ anh đi khách sạn!
Dáng vẻ anh như đang bắt gian tại trận, Hàn Huệ Minh nhỏ giọng giải thích cho mình, "Bên ngoài lạnh quá, nên tôi không đi nữa, không phải là tôi ngủ sô pha đấy sao?"
Hoắc Lăng Trầm sải bước đi tới, Hàn Huệ Minh kêu rên lên xin tha thứ, Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Hoắc tổng, xin tha mạng!"
Ngay một khắc anh định nhấc chân lên, bàn tay bị cô gái chụp lại, "Là em bảo cậu ta ở lại."
Theo cô đi một đoạn đường xa như vậy, nhiệt độ bên ngoài là âm mấy độ, sao có thể bảo Hàn Huệ Minh đi về được? Hơn nữa, lúc trước bọn họ còn từng ngủ chung trên một cái giường nữa là!
Cùng lắm cũng chỉ là hai người ngủ ở hai ổ thôi mà!
Chỉ có hai người bọn họ biết, đêm hôm đó hai người họ xém tí thì đánh nhau. Cô ghét bỏ cậu ta quá cao, chân cũng sắp đưa tới mặt cô rồi. Còn cậu ta ghét bỏ cô lắm lời, cuối cùng thì đúng là xém tí thì đánh nhau thật.
Tối hôm nay Hàn Huệ Minh có đánh chết cũng không muốn ở lại, sợ Hoắc Lăng Trầm biết thì xử lý chết cậu. Nhưng Niên Nhã Tuyền nói với cậu, Hoắc Lăng Trầm đang trong chăn của một người khác, không thể phân thân đi quản bọn họ được.
Hàn Huệ Minh vốn dĩ định ở lại an ủi cô, nhưng chưa nói chuyện được hai câu, hai người đều ngủ thiếp đi.
Sau đó, chính là một màn như thế này..
"Lần cuối cùng!" Hoắc Lăng Trầm vứt cho Hàn Huệ Minh mấy chữ, sau đó ôm Niên Nhã Tuyền rời khỏi khách sạn.
Hàn Huệ Minh nhìn ra cửa năm trăm lần, xác định hai người đều đã đi rồi, mới dám bảo quản lý cho cậu về phòng lại, an tâm đi ngủ.
Sau một hồi giày vò, lúc trở lại biệt thự đã hơn ba giờ sáng, Niên Nhã Tuyền im lặng đi về phòng.
Lúc Hoắc Lăng Trầm đi theo vào, cô đẩy anh ra, người đàn ông nhàn nhạt mở miệng, "Anh San đang ngủ sát vách."
"..."
Niên Nhã Tuyền tức thiếu chút nữa thì ngất đi, nhưng cô thật sự quá buồn ngủ, không nói thêm nữa câu, ngã đầu ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Hoắc Lăng Trầm đã không còn trong phòng nữa. Hắng giọng một cái, cuống họng khàn khàn hôm qua giờ đã đỡ lắm rồi.
Lúc cô đánh răng rửa mặt xong xuống lầu, dưới lầu truyền đến tiếng cười nói của cô gái.
Lúc này cô mới nhớ tới, Lam Anh San cũng đang ở đây.
Nhìn thấy Niên Nhã Tuyền xuất hiện, Lam Anh San vui vẻ chào hỏi cô, "Chào thím, thím tỉnh rồi à, mau tới ăn sáng đi!"
"Ừm!" Niên Nhã Tuyền lãnh đạm lên tiếng.
Hoắc Lăng Trầm kéo chiếc ghế bên cạnh anh ra, ra hiệu cho Niên Nhã Tuyền ngồi xuống.
Niên Nhã Tuyền vốn dĩ không muốn ngồi, nhưng nhìn sang cô bé ngồi đối diện, thôi đành ngồi cùng với Hoắc Lăng Trầm.
"Thím à, vừa rồi cháu có nói với chú về chuyện con cái.. Đúng rồi, vừa rồi chú vẫn chưa trả lời cháu là chú thích con trai hay con gái mà!" Lam Anh San chu mỏ lên, bất mãn nũng nịu với Hoắc Lăng Trầm.
Niên Nhã Tuyền nhận lấy bữa sáng thím Lưu đưa lên, không nói gì.
Hoắc Lăng Trầm nhìn lướt qua cô gái đang chuẩn bị ăn trứng gà, trả lời khẳng định, "Con trai." Không đợi mọi người nói chuyện, anh lại nói thêm một câu, "Nhất định phải là con trai!"
Nếu là con gái, anh sợ giống như Niên Nhã Tuyền vậy, làm cho anh đánh không được mắng không được, chọc càng không được..
Nói đúng hơn, là một cô gái khiến cho anh không nỡ đánh mắng, chỉ muốn đặt trong đáy lòng để yêu thương, nhưng một Niên Nhã Tuyền một là đủ rồi.
Nếu như có một đứa con trai, lúc anh tức giận, lấy ra làm bia đỡ đạn cho hả giận, khi có chuyện cũng như lúc không có chuyện gì thì lôi ra đập cho một trận, cũng có thể khiến cho người làm mẹ như Niên Nhã Tuyền đây phải chịu đau lòng một chút.
Lam Anh San cười ra tiếng, "Còn thím thì sao?"
Niên Nhã Tuyền còn đang đắm chìm trong việc Hoắc Lăng Trầm bảo thích con trai, nghe Lam Anh San hỏi tới cô. Cô mỉm cười, "Còn thím thì lại thích con gái hơn, không những biết nghe lời ngoan ngoãn, còn có thể cùng mẹ mặc những bộ đồ đôi mẹ con thật đẹp.."
Cô nói tới đây, trong đầu Hoắc Lăng Trầm tự hiện ra một hình tượng ấm áp, nếu như là một cặp mẹ với con gái, đương nhiên cũng là rất tốt.
"Anh San, thím nói với cháu này, đàn ông, đều là mấy cái móng heo lớn, sau này tìm bạn trai nhất định phải cảnh giác cao độ, tránh vơ phải mấy thằng cặn bã."
Hoắc Lăng Trầm nghe vậy, sao lại có chút chột dạ nhỉ? Cảm giác như cô đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe vậy.
Còn nữa, móng heo lớn là gì?
Lam Anh San ngồi đối diện gật đầu đơn thuần, sau đó nói câu khiến người nghe phải kinh ngạc, "Chú của cháu rất tốt, sau này cháu cũng sẽ tìm một người đàn ông giống như chú vậy để làm chồng!"
Niên Nhã Tuyền bắt mình phải bình tĩnh, mở miệng lần nữa tràn đầy châm chọc và khiêu khích, "Vậy là cháu sai quá sai rồi, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài được, chú của cháu ấy à chính là điều hòa trung tâm, có thể làm ấm áp tất cả các cô gái. Nghe thím, đừng lấy chồng của thím là mục tiêu."
Lam Anh San kinh ngạc nhìn Niên Nhã Tuyền, lần này ngay cả cơm cũng không ăn, "Không phải đâu! Chú thực sự đối xử với cháu rất tốt, nhưng cháu lại không cảm thấy chú ấy đối tốt với ai như vậy!"
Đúng vậy đấy! Đối xử với một con bé nhận nuôi, còn tốt chán hơn cả vợ, trong mắt cô còn không phải là cặn bã sao? "Cháu sai quá sai, cháu xem vợ của chú cháu là thím đi, chú của cháu đối xử tốt với thím là điều đương nhiên, còn cháu là con nuôi của chồng thím, chồng thím đối xử tốt với cháu thì cũng thôi đi. Đó là cháu không biết đấy, còn có gì mà Mễ tiểu thư, và chả Cơm* tiểu thư.."
*Mễ: Từ mễ trong tiếng trung là gạo, ý chị đại là gạo tiểu thư với chả cơm tiểu thư.