".. Tắm, tôi tắm." Có một câu gọi là: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Người đàn ông lại lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, mới buông tha cho cô, nhanh chóng ra khỏi phòng tắm.
Cửa phòng tắm bị đóng lại, Niên Nhã Tuyền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc tắm, cô cảm thấy không thích hợp, rõ ràng người tức giận phải là cô mới đúng, sao lại biến thành Hoắc Lăng Trầm?
Thảnh thơi ngâm mình tắm rửa xong, Niên Nhã Tuyền ngáp một cái, thoa sữa tắm Hoắc Lăng Trầm đưa cho, ôi.. Muốn ăn quá đi, vị sữa bò, một người tham ăn như cô, suýt chút nữa thì kìm lòng không đậu uống một ngụm sữa tắm!
Sau khi tắm xong, làn da vốn dĩ thô ráp bởi vì hàng năm tập võ, thân thể phối hợp với sữa tắm, da thịt mềm mịn hơn hẳn.
Nhìn bản thân mình trong gương, chính Niên Nhã Tuyền cũng không nhịn được sờ soạng cái chân bóng loáng của mình vài cái..
Xem ra sau này phải chăm dưỡng thể mới được, nếu không cô thật sự sẽ già trước tuổi mất.
Mặc áo ngủ vào, Niên Nhã Tuyền thu dọn phòng tắm xong, trùm lấy mái tóc dài ướt dầm dề đi ra. Cô cho rằng Hoắc Lăng Trầm đã tới phòng làm việc làm việc rồi, ai ngờ người đàn ông ấy lại đang nằm trên giường, giờ phút này đang dựa vào đầu giường của cô nghe điện thoại.
Từ lúc cô bước ra, ánh mắt của Hoắc Lăng Trầm cứ dính trên người cô không rời.
Nhìn cô ngồi ở trước bàn trang điểm, bôi một ít mỹ phẩm dưỡng da lên mặt mình sau đó cầm máy sấy lại quay về phòng tắm lần nữa.
Rất nhanh sau đó trong phòng tắm vang lên âm thanh của máy sấy, Hoắc Lăng Trầm nhanh chóng nói với Trịnh Phi, "Giao ba tấm thẻ Spa trên tầng bốn Dao Quang cho phu nhân."
Ba tấm? Ngay lập tức Trịnh Phi hiểu được, "Vâng, tổng giám đốc Hoắc."
"Còn nữa, xây một phòng nghiên cứu sản xuất son môi độc lập ở phía đông khu trang viên bên kia, chuẩn bị đầy đủ tất cả toàn bộ tài liệu, để lúc phu nhân không có việc gì thì đến đó giết thời gian."
"Đăng ký một cái tên nhãn hiệu, gọi là.. Tuyền Lăng, để sau này bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào hoạt động kinh doanh."
"Không phải cô ấy thích ca hát sao? Xây thêm cho cô ấy một căn phòng sáng tác nhạc, dương cầm, đàn ghita, thiết bị âm nhạc tiên tiến nhất, toàn bộ cho vào đó.."
".. Vâng, tổng giám đốc Hoắc." Trời ạ, tổng giám đốc Hoắc biến thành con ma cuồng sủng vợ từ khi nào đây!
Đến cả việc cô thích võ thuật, sau này không cần luyện tập nữa, cô có anh bảo vệ, biết phòng thân chút ít là được, không cần cô tiếp tục tập võ chịu khổ nữa.
"Còn một việc cuối cùng, chuyện vừa phân phó cho cậu xong, công việc gần đây giao cho mấy người khác trước, cậu ra nước ngoài một chuyến tìm một thứ. Tôi nhớ lúc trước nó có xuất hiện một lần ở hội đấu giá, kim cương nguyên thể màu xanh trắng." Thuần khiết đến mức giống như nước kim cương trong suốt không màu, đặc biệt trong đó có màu lam nhạt là tốt nhất, vừa hay khối nguyên thạch kia có một chút màu lam nhạt.
Nếu anh nhớ không lầm, hoặc là không đoán sai, màu lam nhạt hẳn là màu Niên Nhã Tuyền thích nhất.
"Vâng, tổng giám đốc Hoắc!"
"Không tiếc bất cứ giá nào đều phải lấy cho bằng được."
"..."
Lúc Niên Nhã Tuyền từ phòng tắm đi ra, Hoắc Lăng Trầm đã tắt điện thoại, cô đứng ở mép giường hỏi, "Chú Hoắc, chú không về phòng ngủ sao?"
Hoắc Lăng Trầm không hề nói gì, đặt điện thoại sang một bên, cánh tay dài dùng sức một cái, ôm cô vào trong lòng mình.
Mùi hương nhàn nhạt trên người cô gái xông vào mũi, rất dễ ngửi..
Vốn dĩ anh muốn hôn môi cô, cuối cùng bị cô trốn tránh, dừng lại ở bên má cô, tựa như anh cũng không thèm để ý, nhàn nhạt lên tiếng, "Tôi nói rồi, sau này chúng ta phải ngủ chung, lên đây."
"Không lên! Hoắc Lăng Trầm, tôi đã đồng ý về đây rồi, anh đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"
"Nếu đã quay về, vậy ngủ cùng nhau cũng là bình thường."
Ngay sau đó không đợi cô nói câu nào, cả người đều đã bị Hoắc Lăng Trầm kéo lên giường. Trước khi cô kịp phản kháng, khống chế cô ở dưới người, một tay tắt đèn, "Ngủ!"
"Anh đi xuống, thì tôi mới ngủ! Nếu không tối hôm nay chúng ta ai cũng đừng hòng ngủ được!"
"Ai cũng không ngủ được? Không thành vấn đề!" Trong bóng đêm, anh chuẩn xác không sai một li lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô, triền miên hôn sâu.
Ngay lúc Niên Nhã Tuyền cho rằng Hoắc Lăng Trầm sẽ tiếp tục kiên trì, anh lại buông cô ra, hơi thở nhè nhẹ ở một bên, "Ngủ đi."
* * *
Sáng sớm hôm sau, Niên Nhã Tuyên mơ màng ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện trên bàn cơm, ăn xong bữa sáng Hoắc Lăng Trầm liếc mắt một cái, "Nói điều kiện thứ ba ngày hôm đang nói dở đi."
Hả? Điều kiện thứ ba? Điều kiện thứ ba của cô là gì? "À! À! Gần đây sao không gặp trợ lý Trọng?" Nhớ tới Trọng Hải Trình khóc thút thít, Niên Nhã Tuyền lập tức tỉnh táo lại.
Không cần cô nhiều lời, chỉ một câu, Hoắc Lăng Trầm cũng đã biết cô đang nghĩ gì, muốn làm gì!
Không một chút tiếng động đứng dậy, "Cậu ta bận công việc."
Niên Nhã Tuyền buông chiếc đũa trong tay xuống, vội vàng chạy lại lấy áo khoác tây quản gia Trác đưa qua, chân chó khoát lên cho Hoắc Lăng Trầm, "Ha, hôm nay tôi mặc quần áo cho anh. Tốt xấu gì cũng là vợ của anh, còn chưa từng mặc quần áo cho anh.."
"Niên Nhã Tuyền, cái gì gọi là tốt xấu?" Người đàn ông rất không vừa lòng với câu từ thế này.
"Ha ha, không có việc gì không có việc gì." Khoát một cái áo khoát thôi mà nửa ngày vẫn chưa xong, Niên Nhã Tuyền nhớ tới lập trường của mình, buông chiếc áo đang khoác dở xuống. Nếu không phải Hoắc Lăng Trầm đã đưa một tay vào áo, cái áo khoác đó nhất định sẽ rơi xuống đất.
Người đàn ông nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, mặc áo khoác của mình vào, không nói gì.
Niên Nhã Tuyền khôi phục lại nét mặt bình thường, cũng học theo giọng điệu của anh, "Tôi nói rồi, tôi còn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh đâu, nếu muốn tôi tha thứ anh, thì đừng liên lụy đến trợ lý Trọng, dù sao anh ấy cũng là người bị hại, là bị tôi uy hiếp!"
"Có phải bị em uy hiếp hay không, có liên quan gì tới tôi sao?"
Niên Nhã Tuyền, "..."
Được thôi được thôi, dù sao cũng là đang có chuyện cần nhờ anh, thật đáng ghét! "Có thể đừng phạt anh ta nữa không?"
Người đàn ông hỏi lại, "Có thể không tức giận nữa hay không?"
Cô trả lời không tình nguyện, ".. Có thể."
"Xem biểu hiện của em."
Niên Nhã Tuyền trực tiếp nhảy dựng lên, "Tôi không tha thứ cho anh!"
"Trợ lý Trọng kia tiếp tục ngây ngốc khuân gạch ở công trường đi thôi." Người đàn ông nói xong, bước chân đã sắp đi tới cửa biệt thự.
Niên Nhã Tuyền, "..."
Đại não nhanh chóng vận hành, nhưng mà anh đã thay giày xong rồi, cô còn chưa kịp nghĩ ra cách phản kháng lại Hoắc Lăng Trầm, chỉ có thể chạy tới, ôm lấy cánh tay anh, "Tôi không tức giận nữa.. Khụ khụ.. Chú Hoắc, anh để trợ lý Trọng quay lại được không!"
Quản gia Trác cố nhịn cười, mở cửa biệt thự ra, Nhã Tuyền càng ngày càng đáng yêu. Nhưng mà, cô làm rất tuyệt, biết thiếu gia ăn mềm không ăn cứng.
"Em gọi tôi là gì?" Hoắc Lăng Trầm chính là như vậy, luôn luôn nắm giữ quyền khống chế trong lòng bàn tay mình một cách nhẹ nhàng thoải mái.
Niên Nhã Tuyền xấu hổ nhìn thoáng qua quản gia Trác ở bên cạnh, quản gia Trác rất thức thời đi ra ngoài biệt thự trước.
Cho đến khi xác định quản gia Trác không nghe được bọn họ nói chuyện, Niên Nhã Tuyền kéo khuỷu tay của Hoắc Lăng Trầm, cúi đầu mềm như bông gọi, "Ông xã.."
Nghe thấy cách xưng hô này, người đàn ông rất vừa lòng, cả khuôn mặt đều mang theo ý cười, sau đó lại ra vẻ bất mãn nói, "Trọng Hải Trình ở trong lòng em quan trọng như vậy sao? Có thể khiến em dễ dàng khuất phục như vậy?"