Lão giám đốc thật sự gấp đến độ muốn nhẫy cẫng lên, ra hiệu với mấy tên vệ sĩ xung quanh, "Hàn thiếu, thật xin lỗi, thật sự không thể đắc tội với người trên lầu được, cho dù như thế nào cũng phải giữ Niên tiểu thư lại!"
Bảo tiêu nói xong thì muốn tiến lên cướp người, công phu của Hàn Huệ Minh cũng không tốt bằng Niên Nhã Tuyền. Nhưng Niên Nhã Tuyền lại đang say, thấy bảo tiêu muốn động thủ, hắn cũng gấp theo, "Má mày! Hôm nay ông đây phải xem xem, người trên lầu kia rốt cục là thằng nào!"
Nói đoạn, liền lôi theo Niên Nhã Tuyền chạy lên lầu.
Trong đám người đó né ra một con đường ở chính giữa, Hàn Huệ Minh thuận lợi phóng tới lầu hai, một cước đá văng cái cửa của căn phòng mà tên giám đốc nói, "Hôm nay ông mày phải xem xem, là thằng oắt con nào dám ở đây.. Ố ồ! Hoắc.. Hoắc.."
Thấy rõ người trong phòng là ai, Hàn Huệ Minh bị dọa đến hai chân muốn nhũn ra thiếu chút thì quỳ luôn trên đất, nhìn lại con ma men sau lưng một chút, "Rầm!" Cậu kéo cánh cửa đánh rầm một cái.
Nuốt ngụm nước bọt, giọng nói có chút run rẩy nói với Niên Nhã Tuyền, "Chạy, chạy! Chạy mau! Hoắc Lăng Trầm đang ở trong đó!"
Nghe thấy ba chữ Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền say khướt tới nổi sắp ngã ra đất lập tức tỉnh táo lại một chút, trừng to mắt nhìn Hàn Huệ Minh nghiêm túc gật đầu, hai người kịp thời phản ứng vội vàng tay cầm tay lao vút xuống lầu.
Ngay lúc cửa phòng vừa mở ra một khắc ấy, người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon đã thấy rõ người đang đứng bên ngoài là ai. Chỉ cần một cái liếc mắt, anh đã nhìn thấy Niên Nhã Tuyền. Nếu như anh không nhìn lầm, thì chắc chắc là cô uống rượu, còn uống không ít.
Hoắc Lăng Trầm mở cửa phòng ra, ra lệnh cho giám đốc, "Ngăn hai người bọn họ lại cho tôi!"
Tên giám đốc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Hoắc thiếu cũng đã lên tiếng rồi, lập tức ra lệnh với mấy bảo tiêu, đi cản hai người đang xông xuống dưới lầu lại.
"Tránh ra, tránh ra!" Hàn Huệ Minh bị Niên Nhã Tuyền kéo cổ tay, vọt thẳng vào đám người ở dưới lầu.
Nhưng người trong quán bar quá nhiều, ảnh hưởng Niên Nhã Tuyền không thể phát huy khả năng chạy nhanh của mình, chưa chạy được mấy bước, liền bị bảo tiêu ngăn lại.
Cô không chút nghĩ ngợi, trực tiếp quật ngã một tên bảo tiêu đang ngăn mình.
Hai tên, ba đứa.. Đến lúc quật thằng thứ bảy, sau lưng chợt im lặng, Niên Nhã Tuyền bỗng nhiên có dự cảm không tốt. Hàn Huệ Minh đứng đối diện cô, nhìn người đàn ông đằng sau lưng cô, gương mặt tang thương thầm suy xét mình có nên bỏ của chạy lấy người trước một bước hay không.
Niên Nhã Tuyền giải quyết hết mấy tên bảo tiêu cuối cùng ở trước mặt, tỏ vẻ không cảm nhận được sự khác thường đằng sau lưng, nhanh chân xông về phía trước.
"Đứng lại!" Hai chữ lạnh như băng, thành công ngăn lại bước chân của cô gái đang hòng chạy trốn.
Mấy người xem náo nhiệt xung quanh, bị khí thế của Hoắc Lăng Trầm làm cho chấn kinh, khiến toàn bộ đều phải lui lại ba bước, sợ chính mình bị vẻ lạnh lùng của anh làm cho chết cóng.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Niên Nhã Tuyền nhỏ giọng hỏi Hàn Huệ Minh bên cạnh.
Sao hắn biết được cơ chứ! "Nếu không thì tôi chạy trước, cậu tự đi mà dỗ chồng của cậu, dù sao anh ta cũng là chồng cậu mà đúng không!"
"Không phải chứ! Cậu muốn vứt bỏ tôi đấy à?" Niên Nhã Tuyền dùng sức nhéo cánh tay hắn một cái, Hàn Huệ Minh đau rên lên một tiếng, nắm lấy cánh tay của mình nhảy lên một cái.
"Tôi nói này Niên Nhã Tuyền, đó là chồng cậu, cậu làm mấy kiểu nũng nịu đáng yêu dễ thương các thứ không phải là được rồi sao, tin tôi đi, đàn ông nào cũng đều thua chiêu này!"
"Nũng nịu? Đáng yêu?" Niên Nhã Tuyền sắp khóc rồi, chiêu này cô không thạo mà!
Không cho cô cơ hội phản ứng, Hàn Huệ Minh túm ống tay áo của cô, khẩn trương đến mức muốn nhảy dựng lên, "Nhanh nhanh nhanh nhanh, chồng cậu tới đây rồi, nhanh, vận mệnh của hai ta nằm trong lòng bàn tay của cậu đấy!"
Cô gái nhắm ghiền đôi mắt, đâm lao thì phải theo lao, cô quay đầu chạy về phía người đàn ông sau lưng, rụt đầu vào trong ngực anh, "Chú Hoắc à, tôi choáng quá, tôi là ai? Đây là đâu?"
Hàn Huệ Minh, Hoắc lăng Trầm, tất cả mọi người, "..."
Hoắc Lăng Trầm ngửi thấy mùi rượu trên người của cô gái trong ngực, nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nhìn lướt qua Hàn Huệ Minh đang gục đầu xuống đất, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Huệ Minh đương nhiên biết anh đang hỏi cái gì, chuẩn bị khai tên anh Kỳ kia ra, ai ngờ tên anh Kỳ đó sớm đã chạy đâu mất hút rồi. ahihi!
"Không có gì, không có gì, Niên ca chỉ uống có hai ba ly thôi. Đúng không, Niên ca!" Nói đến cuối cùng, Hàn Huệ Minh đề cao âm lượng lên gọi cô gái như biến thành con rùa đang rụt đầu vào "ngực" kia.
Niên Nhã Tuyền lập tức gật đầu, "Ừm ừm, tôi.. Aiya, đau đầu quá, chú Hoắc chúng ta về nhà có được không?"
Hoắc Lăng Trầm cũng không vạch trần cô, trầm mặt ôm ngang cô gái trong ngực lên.
Chung quanh không ít người kinh hô lên một tiếng, "Cô gái kia là gì của Hoắc tổng vậy!"
"Không biết, sao Hoắc tổng lại ôm cô ấy vậy?"
"..."
Lúc đi ngang qua Hàn Huệ Minh, Hoắc Lăng Trầm không quên đạp một cước vào đùi cậu, "Cậu bị ngứa da à! Trông chừng cô ấy kiểu gì mà để cô ấy uống nhiều đến vậy!"
Hàn Huệ Minh rên lên một tiếng, không phục phản bác, "Tôi quản được cậu ấy chắc.. Ai ui, tôi không nói nữa đã được chưa."
Hoắc Lăng Trầm lia mắt quét tới, Hàn Huệ Minh ấm ức ngậm miệng lại! Má ơi! Cậu thật sự chưa từng bị ấm ức như vậy bao giờ!
Niên Nhã Tuyền lặng lẽ ngẩng đầu, dùng khẩu hình nói với Hàn Huệ Minh, "Xin lỗi nhé!"
Hàn Huệ Minh kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô nữa! Đều do cô hết đấy, hắn mới bị Hoắc Lăng Trầm đạp! Ôi mẹ ơi! Đau kinh khủng, ông đây chưa từng bị đạp nặng như vậy bao giờ!
Không biết sau này có cơ hội chỉnh Hoắc Lăng Trầm hay không, nếu có, cậu nhất định phải khiến Hoắc Lăng Trầm quỳ xuống gọi cậu là ông nội.. Cảm giác đó, nhất định sẽ sướng chết mất!
Hoắc Lăng Trầm đang nhanh chân đi ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu, một ánh mắt băng lãnh quét tới trên mặt của Hàn Huệ Minh, sau đó cậu lập tức sợ chạy đi mất.
Trịnh Phi thấy Hoắc Lăng Trầm ôm một cô gái từ quán bar đi ra, lập tức mở cửa sau của chiếc Đế Tước ra.
Niên Nhã Tuyền từ lúc lên xe bắt đầu giả vờ ngủ, giả vờ ngủ một hồi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Về đến biệt thự hồi nào cô cũng không biết, mãi cho đến khi chính mình bị lạnh làm tỉnh lại, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào lại bị ném vào bồn tắm, nước trong bồn cực lạnh vỗ lên người cô, không tự chủ rùng mình một cái.
"Ui, ui, này, Hoắc Lăng Trầm, anh đừng có mà quá đáng quá mức!"
"Tỉnh rồi?" Anh cố đè ép lửa giận trong lòng xuống, trong xe đều là mùi rượu, có thể thấy được là cô uống không ít rượu đế.
Mấy chục tờ Mao gia gia rơi vất vưởng trên mặt đất trong phòng tắm, Niên Nhã Tuyền không để ý tới quần áo ướt nhẹp rối lại thành cục trên người mình, lòng đau như cắt bước ra khỏi bồn tắm, nhặt lên không ít mấy tờ Mao gia gia bị ướt nhẹp trên mặt đất.
Đây là mồ hôi máu mủ của cô.. Không, nhìn ánh mắt có thể giết chết người của Hoắc Lăng Trầm, đây là tiền mà cô dùng mạng để kiếm được!
Hoắc Lăng Trầm cũng không ngăn cô lại, đợi đến khi cô nhặt đến tờ cuối cùng lên xong, mới mở miệng nói, "Đi thay quần áo."
"Hửm?"
"Tôi với em ra ngoài một chuyến."
Niên Nhã Tuyền có ý đồ nhìn mặt nói chuyện, sao tên này ngay cả chút biểu tình cũng không có vậy, cô đành phải gật đầu.
Thay quần áo xong, từ trong phòng đi ra, Hoắc Lăng Trầm đã đợi cô ở dưới lầu rồi.
Ngồi lên xe, xe chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự, Niên Nhã Tuyền nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua hai bên, nhớ tới chuyện lần trước đến nghĩa trang liệt sĩ, cô lập tức đề cao cảnh giác hỏi, "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Thượng Dương."
Nghe thấy hai chữ này, Niên Nhã Tuyền thở dài một hơi. Có điều, đã trễ thế này rồi đến Thượng Dương làm gì chứ?
Cho đến lúc xe ngừng lại ở bãi đỗ xe, Niên Nhã Tuyền bước chân khập khiễng, từ trên xe bước xuống, lên thang máy đến tầng cao nhất, cô mới biết được bọn họ tới để làm gì.