Nương theo cái chớp vừa lóe sáng lên, cô liếc mắt liền thấy được người nằm ở giữa giường lớn.
Giẫm lên mặt thảm, nhẹ nhàng bước tới gần cái giường lớn.
3.. 2.. 1.. Đến rồi! "..."
Mắt đã thấy bên giường rồi, nhưng cô còn chưa kịp đụng đến mép giường, liền bị một lực mạnh khống chế ép lên giường.
Cô chật vật áp trên giường lớn, hai tay bị người đàn ông gắt gao chụp ra phía sau, hô hấp khó khăn kêu rên, "Hoắc Lăng Trầm, là tôi là tôi! Xin tha mạng.."
Thấy rõ cô gái trên giường, cảnh giác trong mắt Hoắc Lăng Trầm mới hoàn toàn biến mất, vội vàng buông cô ra, "Hơn nửa đêm em không ngủ chạy lung tung làm gì!"
Nếu như trong tay anh có súng, hiện tại nhất định sẽ chỉ về phía đầu cô.
Niên Nhã Tuyền gục xuống nhẹ nhàng thở ra, má ơi tính cảnh giác của lão già này cũng quá cao mà! "Tôi.. Tôi tới xem anh ngủ chưa."
Nói tới đây, cô trở mình nằm xuống, nhìn người đàn ông ngồi trên giường.
"Ngủ rồi." Anh cũng chẳng thân thiện gì trả lời.
"Ồ! Vậy anh ngủ đi!" Cô nói xong vẫn y nguyên nằm đó bất động.
Bình thường mà nói, cô không phải hẳn là xuống giường rời đi sao? Sao còn nằm ở đó bất động làm gì?
".. Em không đi ra, là muốn tôi "ngủ" em à?"
Một câu ngay thẳng, khiến Niên Nhã Tuyền nghẹn đỏ bừng cả mặt, lập tức hai tay che trước ngực mình, "Còn lâu nhé, tôi lo.. Lo anh ngủ một người sẽ sợ, tới đây ngủ cùng anh thôi."
Cô không chịu thừa nhận mình sợ, chết sĩ diện không nói thật.
Hoắc Lăng Trầm thật sự bị cô chọc cười, anh là một đại nam nhân thì sợ cái gì? "Em cho rằng ai cũng giống như em, cái gì cũng sợ được, cho dù tôi sợ, cũng chỉ sợ bị em cưỡng thôi!"
"Anh nói hươu nói vượn gì đấy, tôi đây không thèm cưỡng anh! Tôi buồn ngủ rồi, tôi.. Ngủ trước đây!" Nói xong, từ trên giường ngồi dậy.
Khi Hoắc Lăng Trầm cho là cô muốn rời đi, không nghĩ rằng cô gái nhỏ đó lại kéo cái chăn mỏng bên cạnh anh tới đắp lên người mình rồi lại lần nữa nằm xuống.
* * *
"Ra ngoài!" Anh không quen ngủ cùng người khác!
"Không đi, tôi phải ở đây với anh!"
Hoắc Lăng Trầm nhéo nhéo giữa lông mày, "Tôi không quen ngủ chung với người khác!"
"Anh lừa ai chứ, tôi thì nghĩ rằng chắc anh sợ Mễ tiểu thư ghen chứ gì?"
Mễ tiểu thư là ai? Nghĩ một hồi, Hoắc Lăng Trầm mới nhớ đến có thể là Mễ Gia. "Liên quan gì tới cô ta!"
"Cô ta.. Không phải là bạn gái của anh sao?" Cô thấy cũng rất giống mà, đi đâu cũng đưa theo.
Anh nhíu mày, "Tôi là người đã kết hôn rồi, cũng không có tâm tư bao nuôi thêm người nào ở bên ngoài."
Vừa nói lời này Niên Nhã Tuyền liền bậc cười, ôm chăn ngồi dậy, tới gần Hoắc Lăng Trầm, "Tôi muốn xem xem khi anh nói dối mặt có đỏ không, lần trước ở Thượng Dương tôi còn trông thấy anh mua cho cô ta quá nhiều quà, bây giờ lại nói với tôi anh không có tâm tư nuôi người khác ở ngoài, Hoắc tổng, lời này không vả vào mặt anh sao?"
"Đàn ông với phụ nữ ra ngoài mua đồ, đàn ông trả tiền không phải là nguyên lí sao? Chẳng lẽ tôi nhất định phải nuôi tình nhân thì mới có thể tiêu tiền cho cô ta à?" Cô gái này có kiểu logic gì không biết?
Cũng đúng, cô cũng quên mất, người đàn ông này là Hoắc thiếu! Cầm khoảng mấy trăm vạn mấy ngàn vạn nện xuống đầu một người phụ nữ nào đó, mắt cũng không nháy lấy một cái, bình thường!
"Vậy thì ngủ đi! Ngủ ngon!" Lần này nói xong, trực tiếp kéo chăn trùm từ đầu đến chân lại. Cô thật sự buồn ngủ rồi.
Nửa phút sau, anh cũng chui theo vào trong chăn, trực tiếp đặt cô dưới thân. Dường như có dự cảm cô sẽ hét lên, nhanh chóng bịt môi cô lại, hai tay túm chặt cánh tay cô, trong vài giây cả người Niên Nhã Tuyền đều bị anh khống chế gắt gao.
Này, cô tới để ngủ! Không phải để ôm ấp yêu thương!
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng cô dự định ly hôn, cũng không định tiến thêm một bước phát sinh quan hệ với anh!
Anh nóng bỏng hôn từ trên đôi môi đỏ mọng, rơi xuống bên tai cô, cô mẫn cảm giật cả mình, vội vàng bắt lấy bàn tay làm càn trên người cô, thở hơi hổn hển mở miệng, "Không phải, Hoắc Lăng Trầm, tôi không phải đến đây để "ngủ" anh.. Tôi chỉ là đến tránh một chút, anh đừng hiểu lầm."
Anh nghe vậy thì dừng lại một chút, "Muộn rồi!" Anh đã bắt được mạch cảm xúc rồi.
Anh càng làm càn chuyển động khiến cô cảm thấy sợ hãi, vội vàng thấp giọng cầu xin tha thứ, "Đừng.. Đừng.. Tôi sai rồi. Tôi ngủ một mình.. Sợ quá mới tới đây."
Anh nghi hoặc nhìn chằm chằm cô gái dưới thân, "Em sợ cái gì? Không phải đã rời khỏi nơi đó rồi sao?"
Niên Nhã Tuyền gượng ngùng cười một tiếng, "Bên ngoài chớp điện, sét đánh, kỳ thật lúc đầu tôi không sợ, nhưng ai bảo anh tối hôm nay nhét một mình tôi ở nghĩa trang, tôi đương nhiên sẽ sợ.."
Tóm lại, cô chính là sợ, cô chính là không dám ở một mình, hắn phải chịu trách nhiệm!
Hoắc Lăng Trầm rốt cục lần nữa cảm nhận được một câu chân lý, nhìn người không nên nhìn ngoài mặt! Ngoài mặt thì giống như là một con hổ cái già hung hãn, kỳ thật lại nhát như chuột..
Từ trên người cô lật người lại nằm ở bên cạnh, ổn định lại chút hơi thở của mình.
Trên thân chợt nhẹ bẩng, Niên Nhã Tuyền thực sự nhẹ nhàng thở ra. Có điều, cho tới bây giờ cô chưa từng bị mất mặt như vậy! Trước mặt những anh em kia của cô, cô nào có nhát gan như vậy..
Mấy phút sau, khi Hoắc Lăng Trầm xác định sẽ không tiếp tục bỏ qua cho cô nữa, thì phát hiện cô đã ngủ rồi.
* * *
Học viện Quản lý Kinh tế Việt Thành
Lúc này, ở cửa phòng học đa chức năng đều chật ních học sinh, rất nhiều nam sinh hơi bất mãn nhìn từng nữ sinh một đi vào phòng học, mà bọn hắn chỉ có thể đi sát vách phòng học!
Rốt cục cũng có người nhịn không được, "Bạn học Niên này, chúng tôi khó khăn lắm mới có được một tiết của Hoắc tổng, cô dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi vào."
Niên Nhã Tuyền cùng với Hàn Huệ Minh canh ở cửa phòng học, thảnh thơi tựa lên tường, "Muốn vào học tiết của Hoắc Lăng Trầm nhiều lắm, tôi đây cũng chỉ là duy trì trật tự công cộng thồi, mấy người đều là một đại nam nhân, cũng không thể nhường các bạn nữ sinh đáng yêu trong phòng một tí sao?"
Một nữ sinh đã bước một chân vào phòng đa chức năng, nghe vậy quay đầu nhìn lướt qua nam sinh chen ở cửa phòng học, hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo mở miệng, "Đúng vậy, có chút phong độ đàn ông được không!"
Các nam sinh: "..."
Hàn Huệ Minh đi tới ôm một nam sinh trong số đó, nói với cho mọi người, "Đi, hôm nay thời tiết đẹp vô cùng, ông đây mời mấy người đi đánh golf! Giữa trưa mời mấy người ăn tiệc!"
Loại dụ hoặc này, không có mấy người có thể cự tuyệt, huống chi còn là Hàn Huệ Minh mở miệng.
Cho nên, khi Hoắc Lăng Trầm đi vào phòng đa chức năng, trong một khắc anh bước chân vào thì dừng một chút. Mùi nước hoa đậm đặc xông vào mũi, tiếp đó đập vào mi mắt chính là hơn ngàn sinh viên dưới đài, thuần một đám nữ sinh..
Mặt không đổi sắc đặt tài liệu lên bàn, mắt to quét một vòng các sinh viên trong phòng học, khi anh tiếp xúc đến ánh mắt đắc ý của một nữ sinh khác đang ngồi trong một góc, hiểu rõ.
Cô không dễ chịu thì tất cả mọi người cũng đừng hòng vui vẻ, chính là suy nghĩ trong lòng cô giờ phút này nhỉ?
Anh mở tài liệu ra, không nói nhảm dư thừa, đi thẳng vào vấn đề, "Chào mọi người, bắt đầu vào học, tiết này tôi muốn giảng về hiện trạng phát triển ngành nghề tài chính khoa học kỹ thuật.."
Cũng trách không được thiên hạ này có ngàn ngàn vạn vạn đàn bà phụ nữ cô gái đều cảm mến Hoắc Lăng Trầm, không phải không có lý.
Giờ phút này người đàn ông đứng trên giảng đài, bộ dáng nghiêm túc giảng bài, khiến tất cả nữ sinh dưới đài đều nín thở, nhịp tim không ngừng gia tốc.