Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 146: Thư tình em viết tặng anh




Lúc Hoắc Lăng Trầm rời đi, còn không quên mang theo tấm bưu thiếp đầy ma lực dưới con mắt của các vị quản lý cấp cao. Chân trước anh vừa đi khỏi, chân sau đã có mấy vị quản lý cấp cao thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Đặc biệt là bộ phận kế hoạch, rốt cuộc đã hết khổ. Mỗi đồng nghiệp tháng này đều được gấp bội tiền lương, còn có chuyện gì vui vẻ hơn nữa chứ?

Trở về phòng làm việc, Hoắc Lăng Trầm quét hết văn kiện trên bàn làm việc, đặt tấm bưu thiếp chất lượng bình thường đó ở chính giữa.

Lại xem chữ phía sau thật nhiều lần nữa, anh mới miễn cưỡng cong khoé môi lên.

Cô gái này, biết chủ động rồi sao?

Thôn Nam Bình

Sắc trời bắt đầu tối, Niên Nhã Tuyền đang chạy bộ nghe được tiếng kêu kì lạ cách đó không xa, càng đến gần càng cảm thấy không đúng.

Hình như cô chọc phải chuyện tốt của ai đó rồi..

Đột nhiên, ngừng bước chân lại, không dám đường đột tiến về phía trước thêm bước nào nữa, đúng lúc này điện thoại ở đây lại có chút tín hiệu, rung lên trong túi.

Cũng may là cô để chế độ rung, núp mình sau một gốc đại thụ cao lớn, thở gấp lấy điện thoại ra.

Dãy số quen thuộc, thiếu chút nữa khiến cô khóc lên, tên của đàn ông thối! Lão nam nhân! Rốt cuộc cũng chịu liên lạc với cô rồi! Huhuhu..

Dụi mắt qua loa, nhấn nút trả lời, nhưng không chủ động nói trước. Hừ! Cô còn chưa quên chuyện mấy ngày trước cãi nhau đâu.

Bên kia biết điện thoại đã được bên này nhấc máy, mở miệng trước: "Đang làm gì?" Giọng điệu không mặn không nhạt, không có bất kì cảm xúc gì.

Nghe được thái độ này của anh, ngực Niên Nhã Tuyền thắt lại, muốn nổi giận lại không có lý do, thật lâu sau mới tức giận trả lời: "Chơi."

Mặc dù bên kia chỉ nói một chữ, nhưng cũng thành công khiến người đàn ông cong khoé môi lên: "Anh nhận được rồi."

"Hửm?" Niên Nhã Tuyền nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

"Thư tình em viết tặng anh."

Hả? Thư tình? Hình như cô không tỏ tình với anh mà, nhà tư bản xuyên tạc sự thật này! Cô đỏ mặt nhỏ giọng sửa lại: "Đó không phải là thư, là bưu thiếp!" Cô còn lâu mới thèm viết thư tình cho anh đấy..

Đứa con trai đẹp trai trong nhà trưởng thôn cho cô mấy tấm bưu thiếp phong cảnh trong thôn, cô viết đầy tất cả rồi nhờ anh đẹp trai ấy giúp cô gửi đi, không ngờ Hoắc Lăng Trầm lại thật sự nhận được.

Đối với anh mà nói, đó chính là thư tình Niên Nhã Tuyền viết cho anh.

Không so đo với cô chuyện nhỏ nhặt này, nhàn nhạt hỏi: "Mấy ngày nay ở bên ngoài có khoẻ không?"

Niên Nhã Tuyền thận trọng quay đầu, lặng lẽ nghe động tĩnh xung quanh, "tình hình chiến tranh" hình như càng trở nên kịch liệt. Trời đông rét mướt, sở thích của những người này thật đặc biệt..

Cô ôm điện thoại theo đường cữ về thôn, do dự một phen mới hít sâu một hơi, thành thật trả lời: "Không tốt lắm.."

Bất kể là sống với bố hay sống với Hoắc Lăng Trầm, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng trải qua hoàn cảnh sống gian khổ như vậy. Trời vừa tối liền âm mười mấy độ, lạnh đến độ không muốn ra ngoài, cho nên, thật sự không tốt lắm.

"Ừ." Trong dự liệu của anh.

Sau đó cũng không có sau đó nữa..

Hoắc Lăng Trầm không hổ là kẻ tiếc chữ như vàng, để cô tính xem, một cuộc điện thoại này, anh nói tổng cộng mấy câu? Có vượt qua mười câu không?

Câu trả lời là không có!

Não lòng quay về phòng, lại không nhịn được, gửi tin nhắn cho Hoắc Lăng Trầm: "Anh gọi tới có chuyện gì không?"

Đối phương lại đáp một chữ ừ, thiếu chút nữa khiến Niên Nhã Tuyền tức chết, nhịn lại tính khí vô cùng mong đợi hỏi: "Chuyện gì?"

"Xem em có ổn không."

Cô cảm động, mắt đỏ vội vàng trả lời: "Em, không ổn lắm.." Rất nhớ rất nhớ anh, nhớ giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ của anh, muốn anh ôm vào lòng.

Có lẽ lúc này Hoắc Lăng Trầm không bận, trả lời tin nhắn rất nhanh: "Vậy thì anh yên tâm rồi."

Mặt Niên Nhã Tuyền đầy mơ hồ.

Biết cô không ổn lắm, anh yên tâm, đây là ý gì?

Hoắc Lăng Trầm có thù oán với cô sao? Biết cô sống không tốt, anh rất vui vẻ phải không?

Vốn không định trả lời tin nhắn của anh, nhưng càng nghĩ càng giận: "Hoắc tổng ở Việt Thành chơi vui vẻ!"

"Được!"

* * * Niên Nhã Tuyền thiếu chút nữa hộc máu, bản lĩnh chọc giận người khác của Hoắc Lăng Trầm đúng là số một, anh đứng thứ hai, tuyệt đối không ai dám nhận thứ nhất.

Thời tiết sương mù liên tục mấy ngày, hôm nay rốt cuộc trời quang mây tạnh, mặt trời ló rạng.

Lục Hạo Thiên một thân một mình ngồi một bên nhắm mắt phơi nắng, Mục Quắc Quắc giúp bà lão chọn lá trà, những người khác chơi ném khăn tay với đám trẻ nhỏ trên bãi đất trống. Hàn Huệ Minh cao lớn cởi áo khoác xuống chạy quanh mọi người, chọc cười tất cả mọi người.

Đám trẻ con kêu lên: "Anh Minh mau ném cho chị Niên đi, chúng em muốn xem chị Niên đuổi theo anh!"

Mọi người đều biết Niên Nhã Tuyền chạy rất nhanh, rất nhiều trẻ con, còn theo Niên Nhã Tuyền dậy sớm chạy thể dục buổi sáng quanh thôn.

Hàn Huệ Minh thở hổn hể từ chối: "Thằng nhóc này hư quá, không ném cho cô ấy đâu, anh muốn ném cho em!"

Theo động tác trên tay cậu ta rơi xuống, bọn nhỏ bắt đầu rối rít hét lên: "A! Chị Nhã Tuyền, khăn tay của anh Huệ Minh nhét sau lưng chị, chị mau đuổi theo anh ấy đi!"

Niên Nhã Tuyền giật mình, nhìn sau lưng mình, quả nhiên Hàn Huệ Minh ném khăn tay cho cô. Niên Nhã Tuyền vì chọc cho bọn nhỏ vui vẻ, nhảy lên khoa trương khiêu khích Hàn Huệ Minh: "Hàn đại ca, hôm nay tớ sẽ bắt cậu ném vào vòng tròn hát bài con thỏ ngoan cho mọi người xem.."

Ai ngờ Hàn Huệ Minh không xuất chiêu theo lẽ thường, chạy lên chạy xuống, Niên Nhã Tuyền chỉ đành đuổi theo. Ngay lúc Niên Nhã Tuyền muốn tóm cậu ta, Hàn Huệ Minh chỉ về phía âm thanh truyền đến từ chỗ cách đó không xa nói: "Niên Ca, mau nhìn kìa!"

Mọi người đều bị phản ứng của Hàn Huệ Minh gợi lên lòng hiếu kì, lúc này một đứa bé chạy tới, vui vẻ hét to: "Nhìn kìa! Mọi người nhìn kìa! Ngoài cổng thôn có thật nhiều xe hơi, chính là loại rất tuyệt đó, cái xe gì đó chỉ có trên TV.."

Hàn Huệ Minh bình tĩnh thêm một câu: "Đế Tước, Bentley, Rolls-Royce Phantom."

Thằng nhóc lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên: "Đúng vậy, đừng ăn nữa! Hoa Hoa, Nhị Cẩu Đản, Tam Cẩu Tử, mau đến xem đi! Chưa từng thấy bao giờ đâu!"

* * *

Đế Tước? Một khắc sau, một chiếc xe mang biển số quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.

Địa thế mười mấy mét ngoài cửa thôn tương đối thấp, mấy chiếc xe hơi sang trọng đậu ở đó, người cả thôn đều có thể nhìn thấy.

Một người đàn ông bước xuống từ chiếc Đế Tước, đang vô cùng hăng hái.. Trọng Hải Trình. Anh ta liếc mắt liền thấy bọn họ, vị cứu tinh đáng yêu lại dịu dàng – "bạch nguyệt quang nương nương", nụ cười rất lấy lòng vẫy tay với cô.

Bên ngoài mười mấy mét, mọi người cũng không biết Trọng Hải Trình đang vẫy tay với ai, toàn bộ đều nhiệt tình vẫy tay đáp lại anh ta.

Niên Nhã Tuyền cũng không nhìn Trọng Hải Trình, cô vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe Đế Tước đang đỗ đó. Cửa kính xe cũng không cần mở, dường như cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia.

Cô chắc chắn và khẳng định, anh.. tới rồi.

Anh tới đón cô sao?

Người đàn ông đáng giận này, luôn cho cô một cái tát, lại cho cô thêm một quả táo ngọt! Ngày hôm qua mới vừa tức giận, lúc này thấy anh ngàn dặm tới đón cô, rất không có khí phách, tất cả tức giận của cô đều tan biến không còn dấu vết.