Cố Bắc Từ cố ý nói được nửa thì dừng lại, làm cho Hứa Vận Nhi cảm thấy cô lần này là gian lận thật.
“Vậy được thôi, nếu lần này chúng ta có thể chung lớp thì càng tốt rồi…”
Hứa Vận Nhi tâm bất tại yên miễn cưỡng nói, trong lòng đã có tính toán lần này nhất định phải tìm cơ hội đi kiểm tra bài thi của Cố Bắc Từ mới được.
“Vâng, em cũng rất mong chờ đây.”
Cố Bắc Từ nhìn Hứa Vận Nhi, ý nghĩ sâu xa mở miệng nói.
Lúc này, điện thoại của Hứa Vận Nhi đột nhiên đổ chuông, cô cầm lên nhìn ánh mắt sáng lên nhưng lập tức bỏ lại điện thoại vào túi.
Mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng Cố Bắc Từ vẫn nhìn ra là sắc mặt Hứa Vận Nhi thay đổi, chuyện này hình như rất gấp.
Quả nhiên, Hứa Vận Nhi liền đứng dậy nói.
Loading...
“Bắc Từ, hội học sinh có việc đang cần tìm chị, vậy chị không cùng với em ăn cơm trưa được rồi.”
Nói xong không đợi Cố Bắc Từ phản ứng liền rời đi.
Đối phương vừa rời đi, nụ cười trêи mặt Cố Bắc Từ liền tắt trở nên lạnh lẽo.
Gần như cả buổi trưa 12h, Cố Bắc Từ không còn tâm trạng để ngủ nữa, cô quyết định lấy điện thoại ra chuẩn bị đi xuống căn tin ăn cơm.
Vừa mới đứng lên, cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện nghiêm trọng!
“Hỏng rồi!”
Cô quên mất rằng tất cả các thẻ của cô đều bị Cố Thanh Nguyên khóa hết rồi, bây giờ thì cô thành kẻ nghèo nàn!
“A xi ba” 阿西吧*
(阿西吧 là xuất xứ từ một câu chửi cửa miệng trong tiếng Hàn)
Trong lòng Cố Bắc Từ mắng ra một câu, tâm phiền ý loạn, vô thức sờ lên ngực lần này cô lại sờ trúng mặt dây chuyền.
Đợi đã, mặt dây chuyền này ở trêи người mình lúc nào nhỉ?
Cố Bắc Từ cúi đầu nhìn, bỗng nhiên nhớ lại hôm qua cùng tên đại ma vương ngủ chung giường.
Cô suy nghĩ một hồi, bấm số điện cho đại ma vương.
“Bíp” lên một tiếng, khi nghe âm thanh của đường dây đã được kết nối vang lên, Cố Bắc Từ liền cảm thấy hối hận rồi.
“Cố Bắc Từ, mày điên rồi phải không? Sao đột nhiên lại chủ động điện cho anh?”
Cô vừa định muốn cúp điện thoại, nhưng mà sau một tiếng bíp thì bên kia đã nghe máy.
“Tiểu Bắc.”
Nghe âm thanh trầm ấm của nam chính từ đầu dây bên kia, vừa bá đạo vừa kϊƈɦ thích mà chỉ độc quyền Hoắc Tư Triệt mới có, Cố Bắc Từ chỉ cảm thấy một luồng điện vô hình chạy qua người cô khiến toàn thân tê dại.
“Cái đó… giờ anh có đang bận gì không?”
“Không bận.”
Phòng hội nghị cao cấp của tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Tư Triệt đưa tay lên ra hiệu cho hội nghị tạm ngưng một lúc, quay người đi nghe điện thoại.
Tất cả các giám đốc điều hành đều ngơ ra, hôm nay là hội nghị thường quý của tập đoàn, tất cả những người có máu mặt đều đang ở đây, ngay cả thở mạnh bọn họ cũng không dám thuở.
Hôm nay trời có mưa đỏ sao? Một tổng tài đại nhân tham công tiếc việc, lại trong một hội nghị quan trọng như này bảo tất cả dừng lại, chỉ để nghe một cuộc điện thoại cá nhân?
Vả lại, cái ngữ khí này… mọi người đều đang nghi ngờ bản thân có phải ảo giác không! Ngữ khí dịu dàng như vậy, có còn là cao lãnh đế vương Hoắc Tư Triệt không?
Chiến Anh đứng bên cạnh lúc này đặc biệt rất muốn che mặt mình lại, ông chủ, anh là một đấng hôn quân!
Đương nhiên những tình huống này Cố Bắc Từ không biết đến.
“Ba em khóa hết tất cả các thẻ của em mất rồi, em không còn tiền để ăn trưa nữa, nên anh cần phải chăm sóc vợ của anh!”
Cố Bắc Từ nói một hơi dài, nũng nịu nhõng nhẽo nói.
Hoắc Tư Triệt có một chút giật mình, đôi đồng tử tĩnh mịch lay động một hồi, qua vài giây mới khắc chế trở lại.