Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn

Chương 52: Chết chóc và trọng sinh




Harry hơi mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh, một màu tối đen, trán còn hơi hơi đau, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Ngoài đau đớn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng trắng bồng bềnh trước mắt cậu, tay lạnh lẽo, trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, từ mơ hồ đến rõ ràng – âm u trống trải, cách cậu không xa một cái cửa kỳ lạ đứng sừng sững, năng lượng như sợi tơ di chuyển giữa khung cửa, dường như cậu nghe thấy âm thanh gì đó, như khóc như than, như tới từ địa ngục, làm người ta nổi gai ốc.

Tiếp theo trong tầm mắt xuất hiện bóng của một đám người, cậu nhìn thấy Lupin, Moody, Tonks, Ron, Hermione… Thần kinh họ căng thẳng, hô to gì đó, đũa phép trong tay không ngừng phát ra từng tia ánh sáng, đánh nhau cùng một bóng người màu đen. Cậu cẩn thận vểnh tai, nhưng không nghe được gì, cậu vô cùng lo lắng và khủng hoảng, giống như nhìn những điều có sẵn, lấy góc độ một người đứng xem, không thể dung nhập, chỉ có thể bất lực trừng mắt nhìn bi kịch diễn ra.

Bi kịch?

Lòng Harry nhảy dựng, rốt cục cậu có cảm giác với thân thể mình, nắm một tay. Tiến vào túi áo, vuốt ve một quả cầu bóng loáng lạnh như băng, một tay nắm chặt đũa phép. Cậu thấy Lucius đứng trước mặt mình, lạnh lùng khinh miệt nhìn mình chằm chằm, vươn tay phải bắt cậu giao ra thứ gì đó. “Quả cầu Tiên tri.” Harry nghe thấy từ này, sau đó đủ loại âm thanh điên cuồng trút xuống, thét chói tai, tiếng mắng tức giận, tiếng gầm rú, suy nghĩ của cậu hỗn loạn, không thể khống chế thân thể lùi về sau một bước, bên cạnh có người nắm lấy tay cậu, là Sirius!

Sirius có vẻ rất chật vật, trong nụ cười vẫn mang theo vẻ tự tin cổ vũ như cũ, Harry cảm thấy trong nháy mắt thần kinh mình bình tĩnh lại, sóng vai cùng ba đỡ đầu chống lại quý tộc bạch kim. Trải qua giằng co, tất nhiên Malfoy không muốn chấp nhận kết quả như thế, bỏ qua Harry trực tiếp tấn công Sirius, khiến Sirius chỉ có thể phòng thủ.

Harry muốn giúp Sirius, nhưng rốt cục cậu phát hiện, cậu không phải là người khống chế thân thể này, một năm học kỹ thuật chiến đấu hoàn toàn không thể làm gì, cậu theo bước chân ba đỡ đầu lui về sau, như một đứa trẻ mới lớn bốc đồng khi đối mặt nguy hiểm tấn công không có kết cấu, phòng thủ, lãng phí thể lực không còn nhiều.

Tấn công đã trở thành bản năng, thân thể này bị chọc giận, giận dữ và thù hận che mất lý trí, cho đến khi Sirius đến trước mặt cậu, “Harry!”

“Avada Kedavra!”

Harry thấy một tia sáng xanh đánh trúng cánh tay đang đưa tới của Sirius, nháy mắt tiếng vang chung quanh lại đi xa, Sirius mỉm cười với cậu, ngã vào màn che năng lượng quỷ dị, biến mất không thấy đâu…

Không!!!

Cậu không nghe thấy tiếng mình gào thét, cậu cũng không biết ai ôm chặt lấy cậu, khiến cậu không thể nào kéo ba đỡ đầu trở lại, một giây kia như có thứ gì đó nặng nề đè ép cậu lại, cả người mụ mị, nháy mắt đánh tan hình ảnh chung quanh, như lốc xoáy thật lớn hút vào trong màn che…

Harry giật mình tỉnh táo lại, trái tim đập thình thịch, Sirius chết, không thể nào! Cậu muốn đè ngực lại, nhưng không thể động đậy, cậu bị vây trong một không gian nhỏ hẹp đầy tro bụi và tạp vật, khẽ ngẩng đầu lên, cậu nhìn ra thế giới bên ngoài từ một khe hở nhỏ – đêm tối, ánh trăng chiếu sáng bóng người trắng bạc, râu tóc bạc trắng, trên gương mặt già nua của cụ Dumbledore tràn đầy mệt mỏi, ánh mắt vẫn bình tĩnh và nhu hòa như cũ, cụ nhìn Harry, tầm mắt quay lại đối diện.

Harry không nhìn thấy người nói chuyện cùng Dumbledore là ai, nhưng cậu nghe thấy giọng của Draco Malfoy, dùng tiếng nói khàn khàn, ngữ điệu đau đớn kể lại nội tâm giãy dụa và oán hận. Draco thành Tử thần Thực tử, Voldemort muốn Draco giết cụ Dumbledore – lòng bất an mãnh liệt, Harry phát hiện cụ cũng không phản ứng như cậu nghĩ, bình tĩnh không thể tưởng tượng nổi đối mặt cái chết. Không được! Cậu phải ngăn cản cậu ta!

Đột nhiên, một cây đũa phép nhắm ngay Harry, Harry quay đầu, giáo sư độc dược không biết bên cạnh cậu từ lúc nào, mặt không lộ vẻ gì, dựng thẳng ngón trỏ tới gần môi ý bảo cậu giữ yên lặng. Một luồng pháp thuật kỳ lạ khiến Harry tỉnh táo lại, bất kể là Harry hay cái thân thể không thể khống chế, đều có một loại tin tưởng không thể nói thành lời với vị giáo sư độc dược này, cậu bình tĩnh nhìn Snape bước lên bậc thang thông đến tầng cao nhất, nhất định thầy sẽ không làm mình thất vọng.

“Giáo sư!” Giọng nói vui mừng của Draco từ phía trên truyền đến. Harry phát hiện thân thể vốn cứng ngắc của cụ Dumbledore hơi thả lỏng, cụ mỉm cười đối diện với giáo sư độc dược, trong nháy mắt, trong mắt Harry tràn đầy kiên định khó hiểu, kiên định khiến người ta bất an.

“Severus… Please…”

“Avada Kedavra!”

Sau tiếng thần chú nhẹ nhàng dồn dập của Snape, tia sáng xanh đánh trúng ngực cụ Dumbledore, ánh sáng cuối cùng biến mất trong mắt cụ, thân thể cụ ngã ra sau, rơi xuống.

Harry hé miệng, không phát ra âm thanh nào, cậu không tin cụ Dumbledore mạnh như vậy lại chết thế kia, chết dưới Lời nguyền Chết chóc của Snape! Cậu cảm thấy phẫn nộ khi sự tin tưởng của mình bị nghiền nát, thân thể đứng lên, chạy trốn, đuổi theo bóng dáng màu đen kia, “Snape!”

Giáo sư độc dược dừng bước lại, xoay người đối mặt Harry, nét mặt giấu trong bóng tối. Harry không chút nghĩ ngợi giơ đũa phép lên, dùng thần chú độc ác nhất mà cậu biết, “Sectumsempra!”

Nhưng đối phương lại nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải thần chú, đánh cậu ngã trên mặt đất. Toàn thân Harry đều run rẩy, run rẩy không thể đứng thẳng, cậu ngẩng đầu, thấy ánh mắt giáo sư độc dược như Tử thần, như cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình. Sau đó một cơn đau đớn ập đến, hình ảnh biến mất, chỉ còn lại dấu vết đôi mắt thật sâu kia…

Đau đớn quen thuộc tràn lan, âm thanh xầm xì khủng bố quanh quẩn, trước mắt cách một lớp thủy tinh mông lung, Harry thấy một con rắn rất lớn đang bò, trước mặt Voldemort có một người quen thuộc đang quỳ. Sợ hãi khiến Harry ngừng hô hấp, cậu và Hermione, Ron đứng ở góc, nhìn chằm chằm tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng nhỏ này.

Hai mắt đỏ như máu của Voldemort nhìn bề tôi của hắn – bậc thầy độc dược Severus Snape – đang thong thả nói gì đó. Ánh mắt vẫn dừng lại trên mình con rắn to lớn kia, tay dưới áo chùng nắm chặt đũa phép.

Harry nghe Voldemort nói xà ngữ, [Giết gã.] tất cả quá đột ngột, con rắn lớn lao mạnh lên cắn cổ Snape, thậm chí không kịp phản kháng, Snape đè miệng vết thương đang chảy máu nằm vật xuống mặt đất.

Harry không thể động đậy như cũ, cho đến khi Voldemort mang theo con rắn khổng lồ biến mất trong tầm mắt, rốt cục thân thể động đậy, chậm rãi tới gần giáo sư độc dược. Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy Snape như vậy, không hề có sức sống, Snape nằm trong vũng máu. Một giây đó, cậu nghĩ đến rất nhiều phương pháp, phải giúp thầy cầm máu, cậu cho thầy uống độc dược, cậu còn biết chút thần chú trị liệu, cậu có thể dẫn thầy đi St Mungo, đúng rồi, Evans, Evans có cách cứu thầy!

Nhưng Harry không thể làm được gì, cậu mở to mắt nhìn thân thể mình quỳ gối bên cạnh Snape, nâng đầu thầy lên, Snape túm lấy tay cậu, dùng chút sức lực cuối cùng, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào mắt cậu, nói từng từ, “Look…at…me…”

Từ đầu tới giờ, trong mắt Snape chỉ có một đôi mắt xanh biếc, thầy thông qua Harry nhìn thấy gì đó, một thứ cho tới chết thầy cũng không có được.

Lily…

“A—!!!” Một cảm giác tuyệt vọng không thể ức chế điên cuồng đánh sâu vào linh hồn Harry, dùng sức xé rách thân thể cậu, nụ cười trước khi chết của Sirius, khuôn mặt yên bình của Dumbledore, Snape nhìn cậu chăm chú nhắm mắt lại, Lupin và Tonks khi chết vẫn nắm tay như cũ, George mất một tai ôm thi thể Fred khe khẽ nức nở… Còn Moody, Cedric, Colin, Dobby… Càng ngày càng nhiều người chết vì chiến tranh, cậu muốn túm lấy họ, nhưng luôn chậm một chút. Cậu hận mình vô năng, hận chiến tranh tàn khốc, hận định mệnh này!

“Harry.” Một người thanh niên có hình dạng giống cậu xuất hiện trước mặt Harry.

“Tại sao… Tại sao em không thể ngăn cản…”

“Có lẽ rất sớm vận mệnh đã định trước chuyện gì nên xảy ra, nhưng quỹ đạo tương lai không phải không thể thay đổi, nếu em cúi đầu, vậy những cố gắng từ trước đến giờ của em đều không có ý nghĩa, em sẽ mở to mắt nhìn chúng xảy ra sao? Harry, chúng ta không thể khuất phục vận mệnh.”

“Chúng ta… có thể ngăn nó?”

“Đúng vậy. Chúng ta có thể.”



“Harry! Tốt rồi! Rốt cuộc con cũng tỉnh!” Sirius nhảy dựng lên ôm chầm con đỡ đầu của mình, “Nhóc con chết tiệt này! Suýt chút nữa hù chết chú rồi!”

“Đừng lo, con không sao.” Harry cảm nhận sự ấm áp đang vây lấy mình, loại cảm giác này chân thật như thế, ngẩng đầu, Lupin mỉm cười với cậu. Đúng vậy, Sirius không chết, Remus không chết, tất cả mọi người đều không chết, cậu có thể ngăn cản chết chóc xảy ra, cậu có thể thay đổi vận mệnh! Nắm chặt nắm tay, toàn thân Harry tràn ngập sức mạnh chưa từng có trước nay, đầu óc chưa từng thông minh như vậy, ngay cả vết sẹo trên trán cũng không quấy rối nữa.

Thanh niên mắt xanh dựa vào cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe tiếng gầm rú bên ngoài, cắt ngang bầu không khí ấm áp bên trong, “Bây giờ không phải lúc để mọi người thả lỏng. Chiến tranh đã bắt đầu.”

“Chúng ta đi.” Kẻ Được Chọn phấn chấn ngẩng cao đầu lên, ánh mắt kiên định.

Nhưng lúc này Hogwarts đang bao phủ lo lắng về chiến tranh, các giáo sư tổ chức học trò tăng cường phòng ngự lâu đài, từng đường tia sáng bay lên bầu trời hợp lại, lá chắn trong suốt xinh đẹp đan lên tấng lưới thủy tinh cứng rắn, bảo vệ vùng đất này.

Voldemort không để ý phòng ngự Hogwarts có thể tạo ít hay nhiều, trong mắt hắn ngoài SNAPE và POTTER tới cùng thời không, tất cả đều khó chống được một kích. Sức mạnh trong cơ thể hắn kêu gào muốn đánh kẻ địch, điều này làm hắn hưng phấn đến run rẩy, ngón tay không tự giác vuốt đũa phép, giống như đang vuốt ve đầu lâu kẻ địch.

Lúc này chỉ còn sót lại SNAPE và Dumbledore giằng co với Voldemort, Dumbledore nhìn Voldemort khí thế mạnh mẽ, lại liếc nhìn SNAPE từ đầu tới cuối thờ ơ không toát ra bất cứ cảm xúc nào, âm thầm cảm thấy mình già rồi. Đương nhiên, cụ chưa từng nghi ngờ thắng lợi không thuộc về phe mình, bất kể là Voldemort thời không nào, từ lúc bắt đầu tự xé linh hồn mình, đã định trước sẽ thất bại.