Hộp dây chuyền Slytherin và vương miện Ravenclaw bị hủy làm Voldemort suy yếu chưa từng có, thậm chí hắn nghĩ không cần Kẻ Được Chọn đến tiêu diệt mình thì không lâu nữa hắn sẽ hoàn toàn biến mất. Nhưng hắn không thể biểu hiện ra, hắn là Chúa tể Hắc ám cường đại, hắn duy trì tôn nghiêm của chúa tể, làm bọn Tử thần Thực tử không dám sinh ra dị tâm.
Chỉ có bản thân hắn mới biết mình suy yếu tới trình độ nào, chẳng qua hắn dựa vào sự sợ hãi của bọn Tử thần Thực tử tích lũy theo ngày tháng và bản năng thuận theo của chúng. Hắn có thể ra lệnh cho Malfoy thay hắn thi triển thần chú, trừng phạt bề tôi, nhưng một ngày nào đó, khi có người phát hiện chủ nhân của họ thậm chí còn yếu hơn so với bất cứ ai trong số họ, tất cả những việc hắn làm đều mất hết, nhất là Malfoy, bầy tôi đắc lực nhất, cũng là người có khả năng kết thúc thần thoại bất tử nhất. Nên hắn phải mau chóng tìm cách mạnh lên.
Từ một quyển sách cổ xưa Voldemort tìm được phương pháp khả thi duy nhất hiện nay, đó là tu bổ linh hồn. Phân liệt linh hồn làm sức mạnh của hắn giảm đi, làm thế nào để tu bổ linh hồn mới là vấn đề cấp bách nhất. Trong sách có nhắc tới dung hợp, nói trắng ra là lấy linh hồn mạnh cắn nuốt linh hồn nhỏ yếu, lấy đó bù đắp bộ phận không trọn vẹn của mình. Vừa lúc trên tay hắn có vật thí nghiệm hợp nhất, nhẫn Gaunts và Cúp Vàng Hufflepuff, lúc trước chỉ vì bảo vệ mình nên mới tìm Trường Sinh Linh Giá sót lại, bây giờ chúng lại có khả năng quyết định sống chết của hắn.
Cắn nuốt linh hồn thời không khác phân liệt, trước nay chưa từng có, đây là một hành động điên cuồng, đó là quyết định trải qua đắn đo suy nghĩ – không ai biết sẽ có hậu quả gì, nhưng Voldemort lại làm vậy, vì hắn không còn lựa chọn nào khác.
Trải qua bước đầu thử nghiệm, hắn lựa chọn Cúp Vàng sức mạnh yếu nhất, hắn vào mật thất, dặn dò Malfoy hộ pháp. (Eileen: ta có ảo giác cứ như Đông Phương Bất Bại vào mật thất bế quan luyện công, Hướng Vấn Thiên bên ngoài hộ pháp vậy! hự, hự…) Hắn tin dùng thực tế có khả năng chứng minh tính chính xác của lý luận, dù hắn muốn chết, tuyệt đối cũng không chết trước Harry Potter!
Lucius Malfoy canh gác ở mật thất gần bảy ngày, Chúa tể Hắc ám chưa từng xuất hiện. Dấu hiệu Hắc ám thỉnh thoảng đau đớn chứng minh chủ nhân gã đang nghiên cứu gì đó.
Hành động của Chúa tể Hắc ám rất lạ, làm Lucius có hơi hướng sang bên Kẻ Được Chọn sau lưng Chúa tể Hắc ám chột dạ. Kỳ thật không phải gã không nghĩ tới việc phản bội chủ nhân, như Severus, bạn tốt nhất của gã. Nhưng thân phận họ khác nhau, Severus chỉ có một mình, sau lưng gã lại là toàn bộ vận mệnh gia tộc Malfoy, cơ nghiệp Malfoy không thể hủy trên tay gã được!
Gã thà nghĩ làm quan hệ giữa gã và Kẻ Được Chọn dịu đi là điều thừa, nếu Chúa tể Hắc ám trong truyền thuyết bị Kẻ Được Chọn mới sinh đánh bại đã sống lại, mà lại trở nên cơ trí, không hề điên cuồng như trước kia, có lẽ lần này chủ nhân thật sự có thể đánh bại Dumbledore, dẫm cả thế giới dưới chân!
Lucius cảm thấy Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay lại đau đớn, dấu hiệu mấp máy tản ra hơi thở làm người ta sợ hãi, dường như không giống mấy lần trước… Mới bắt đầu suy nghĩ, đột nhiên mặt đất run run kịch liệt, Lucius không đề phòng suýt chút nữa thì ngã, gã lấy tay đỡ tường ổn định thân thể, chợt nghe, “Ầm!” một tiếng vang thật lớn, cửa mật thất bị nổ tung! Luồng khói mạnh mẽ đập vào mặt gã, làm gã không tự chủ được muốn quỳ xuống.
“Chủ nhân?” Mật thất tối đen Lucius không thấy rõ, trừ tiếng nổ mạnh lúc trước, và Dấu hiệu Hắc ám đau nhói thì mật thất không hề truyền ra bất cứ tiếng động nào. Bọn Tử thần Thực tử lần lượt kéo tới, không có mệnh lệnh của Chúa tể Hắc ám, ai cũng không đi vào, nhưng chúng đợi mấy phút sau, cũng không thấy chủ nhân chúng.
Rốt cuộc, Lucius không nhịn được vào mật thất, Bartemius bị phái đi làm nhiệm vụ, địa vị của gã ở nơi này là cao nhất, mặc dù gã rất muốn gọi thêm người cùng vào, nhưng lại lo lắng mình không chịu nổi cơn thịnh nộ của Chúa tể Hắc ám.
Lumos phạm vi chiếu sáng không xa, gã bước tới một bước, càng xâm nhập càng kinh hãi, vừa rồi khi năng lượng khuếch tán trong khoảng cách dài như vậy sau đó còn có khí thế cường đại như thế này, đủ biết trận nổ mạnh khủng bố vừa rồi. Một lát sau, gã phát hiện phía trước có một bóng người đang nằm.
“Chủ nhân!” Lucius nhanh chóng tiến lên, trong nháy mắt đó, trong tim gã sinh ra xúc động muốn trực tiếp đọc Avada Kedavra, trái tim co rút lại, nếu Chúa yể Hắc ám cứ chết đi như vậy… Nếu gã giết hắn…
“Lucius.” Tiếng nói bén nhọn cắt ngang suy nghĩ nguy hiểm đang rục rịch của quý tộc bạch kim, Lord Voldemort chìm trong bóng tối, người nằm trên mặt đất là một tế phẩm, “Ta bảo mi canh gác bên ngoài mà.”
“Xin lỗi, chủ nhân, cửa mật thất đột nhiên mở ra, chúng bầy tôi cảm nhận được lời kêu gọi của ngài…”
“Được rồi.” Voldemort không muốn nghe giải thích của gã, “Bọn Bella bao giờ có thể trở lại bên cạnh ta?”
“Cái này…”
“Ta nói rồi, trước lễ Giáng Sinh Lucius, đến nay, mi còn chưa làm chuyện gì có thể làm ta hài lòng.”
“… Dạ, thưa chủ nhân của tôi.”
…
Khi cánh tay trái Snape không còn đau đớn, vết sẹo trên trán Harry cuối cùng cũng an ổn lại, căn cứ vào suy đoán của Dumbledore, thực sự có thể Voldemort dung hợp linh hồn gây ảnh hưởng đến Harry, theo tình hình hiện tại, hắn đã thành công. Rõ ràng, thực lực Chúa tể Hắc ám đã mạnh hơn, sự việc ngày càng ra khỏi tầm kiểm soát.
“Nên lạc quan lên bọn nhỏ, hắn làm vậy cũng giúp chúng ta giải quyết những Trường Sinh Linh Giá còn lại mà. Huống chi, Voldemort chỉ có một, mà chúng ta có đến hai Harry.” Vẻ mặt thoải mái tự tại của Dumbledore làm người ta muốn ném ra một thần chú ác ý, nhớ lại HARRY và SNAPE không thèm chào hỏi rời khỏi phòng hiệu trưởng, chỉ để lại giáo sư độc dược đối mặt với ông cụ đầy nếp nhăn kia, “Severus, thầy làm Harry trúng Sectumsempra, lại gặp biến cố như vậy, nhất định thân thể rất yếu, thầy phải chăm sóc trò ấy cho tốt nhé!”
Sắc mặt Snape tối sầm, gã rất muốn trực tiếp ném Kẻ Được Chọn vào bệnh thất. Như nhìn thấu ý định của gã, Dumbledore nói lời thấm thía, “Cũng được, nhưng đừng để các học trò nhìn thấy, như vậy sẽ ứng với lời tiên đoán của Sibyl. Gì mà sinh vật giống đực, gì mà quỹ đạo vận mệnh, gì mà ác ma mắt xanh… Á, thầy đừng đi chứ!” Cụ sờ phượng hoàng của mình, nhìn phòng hiệu trưởng trống rỗng thở dài, Fawkes, mày xem người trẻ tuổi bây giờ, luốn hấp tấp nóng nảy như vậy!
Snape trở lại hầm thoáng nhìn Kẻ Được Chọn nằm trên sô pha, bực mình. Đúng như Dumbledore đã nói, qua mấy lần gây sức ép, sức khoẻ Harry đã vô cùng suy yếu, vốn với ảnh hưởng của Sectumsempra, nghỉ ngơi hai ngày là có thể nhảy nhót, nhưng bây giờ còn bị linh hồn quấy rối, Kẻ Được Chọn mê man một tuần còn chưa tỉnh. Prince cũng dạy thay Evans đến cuối tuần, nếu không có McGonagall trấn an, và Draco sắp xếp, chỉ sợ hầm sẽ bị bạn bè của Kẻ Được Chọn làm sập.
Một tuần này trừ lên lớp, Snape chỉ có thể ở hầm, thậm chí Dumbledore miễn tuần tra đêm cho gã, may mắn khi Kẻ Được Chọn tái phát Dấu hiệu Hắc ám cũng sẽ có phản ứng, gã không cần giờ phút nào cũng nhìn chằm chằm vào cậu. Kẻ Được Chọn không tỉnh, thì không thể ăn cơm như bình thường, độc dược thành vật duy nhất duy trì sinh mệnh cậu. Bắt đầu ba ngày trước, Snape đút thuốc cho Harry không thể thô lỗ như trước nữa, thân thể Harry không chịu nổi bất cứ động tác quá kích và bất cứ pháp thuật nào – dù là một thần chú vệ sinh đi nữa.
Cơ năng sinh lý của Harry đã xuống tới hàng thấp nhất, hơi nước dư thừa do khổ sở tạo ra mồ hôi lạnh xuất ra ngoài cơ thể, vì thế Snape gặp phải vấn đề cực kỳ ác liệt – nếu không tắm rửa cho Kẻ Được Chọn, nhất định gã phải chịu đựng một tên Potter bốc mùi không biết khi nào tỉnh lại ở chung một phòng.
Giáo sư độc dược thở phì phì trừng Harry trên giường, đáng tiếc cậu sẽ không đột nhiên tỉnh lại vì ánh mắt của gã. Gã cũng muốn đem nhiệm vụ gian khổ này giao cho người khác, ngoài bà Pomfrey thẳng thừng cự tuyệt gã (đối với việc nhóm động vật nhỏ cộng thêm nữ vương bệnh thất tức giận không thôi vì Snape lỡ tay sinh ra thương tổn lớn với Harry như vậy, mệnh lệnh Snape phải chăm sóc Harry toàn bộ), còn Lupin trăng tròn ốc chẳng mang nổi mình ốc, gã nghĩ tới nghĩ lui tìm khắp nơi không có một người thích hợp, cuối cùng vẫn là chính gã ra tay.
Dù Snape không bình tĩnh, cũng không trực tiếp xé rách quần áo cậu, phải cởi bỏ từng cái cúc áo, chậm rãi cởi bỏ quần áo Kẻ Được Chọn. Nửa người trên gầy yếu tái nhợt của cậu bé từ từ lộ ra trong tầm mắt gã.
Tên quỷ nhỏ này chẳng lẽ không ăn cơm sao? Ngón tay mơn trớn xương sườn của cậu, Snape nhíu mày càng sâu, nếu không phải không phát hiện dấu hiệu bạo lực gia đình nào, tuyệt đối gã sẽ cho một nhà ba người nuôi dưỡng cậu vài cái Crucio, nó là con trai của Lily… Tưởng tượng như vậy, đối với việc chà lau thân thể Harry, gã cũng không bài xích nữa.
Thấm ướt khăn mặt lau qua xương quai xanh của cậu bé, ngực, bụng, Snape nâng cổ tay cậu lên, chà lau cánh tay và dưới nách, sau đó nâng cậu bé dậy, để cậu tựa vào vai mình, bắt đầu xoa bóp sống lưng. Kẻ Được Chọn mê man vô cùng ngoan ngoãn, mặc gã đùa nghịch thế nào cũng không tỉnh, cậu bé như phát hiện hô hấp của gã phun trên cổ, nổi da gà, ngứa ngáy nhịn không được cong người.
Vốn dĩ Snape thật bình tĩnh bắt đầu trở nên bực bội, gã đầu voi đuôi chuột lau khô lưng Harry, khi đem cậu thả lại giường mới nhẹ thở ra, bắt đầu cởi quần dài của cậu, cho đến khi chỉ còn lại một cái quần lót, Kẻ Được Chọn gần như trần trụi.
Snape tùy tay kéo qua một cái thảm che nửa người trên của cậu, mắt vô thức quét qua hình ảnh sáng choang trước mặt, tập Quidditch Harry có một đôi chân thon dài rắn chắc, chắc hẳn cái mông Kẻ Được Chọn cũng rất co dãn… Từ từ, gã đang nghĩ gì?
Snape buồn bực nâng một chân của Harry lên, cầm khăn mặt bắt đầu lau từ mắt cá chân, vì sức nặng, gã đơn giản đặt chân cậu lên vai, tư thế này vừa lúc lộ ra những chỗ cần chà lau, mà còn có thể trực tiếp từ gốc đùi vói vào tầng vải mỏng duy nhất kia lau mông Harry.
“Ưm…” Đúng lúc này, thân thể Kẻ Được Chọn hơi hơi xoay một cái, mờ mịt mở mắt.
Động tác của Snape cứng lại, giờ phút này, tay gã còn trong quần lót cậu.