Tiết DADA đầu tiên của năm bốn thật sự là ác mộng, giáo sư dạy thay Evans soi mói chỉ hơn chứ không hề kém vị giáo sư độc dược khủng bố đâu, mọi người rất nghi ngờ người đó có phải là bà con của Snape hay không. Nhóm động vật nhỏ run sợ trải qua tiết học, tan học thì nối đuôi nhau tông cửa chạy ra, không dám ngồi thêm nửa phút, nhưng ngay sau đó họ phát hiện, giáo sư Evans họ nhớ mong xuất hiện.
Nhìn mặt anh không có chút máu, quanh người SNAPE phát ra hơi thở càng ngày càng lạnh, hai ba bước đến gần đỡ thanh niên, “Em tới đây làm gì?”
“Tới xem anh định gây áp lực với học trò của em như thế nào.” HARRY cười nhẹ, nhìn thoáng bộ dáng đáng thương của mọi người vây xem thì biết họ phải chịu đả kích như thế nào, thôi, sau này cộng điểm bù lại thôi.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, “Yên tâm, không chết được.”
Đưa tay day cái trán hơi đau, HARRY nhìn nhìn mọi người giải thích, tiếp tục mờ mịt tiến vào cái ôm của người yêu, khẽ nói, “Em biết anh sẽ không chừa mặt mũi cho một Potter, nhưng không thể không nể mặt Evans một chút sao?”
Người đàn ông tiến sát bên tai anh, “Ta cho rằng, vấn đề là, từ đầu tới cuối em đều là một Potter, đương nhiên, nếu em thừa nhận mình họ Snape…”
“Nằm mơ!” Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nâng cao giọng, các học sinh vẫn chú ý tới họ nghe mà chẳng hiểu gì. Lúc này HARRY mới chú ý tới bên cạnh còn những người khác, mặt đỏ tai hồng, cười như che dấu, “Tất cả mọi người giải tán, còn lớp khác nữa. Đúng rồi, ngài Prince sẽ dạy thay thầy hai ngày, các trò cũng thấy đó, tính tình thầy ấy không tốt lắm (không chỉ là không tốt lắm thôi đâu), các trò phải cẩn thận một chút.” Nói xong, anh linh hoạt vuốt ve tay SNAPE sau lưng anh, quay đầu dùng khẩu hình miệng cảnh cáo, ‘Không được bóp mông em!’
“Giáo sư Evans!” Rốt cuộc Hermione cũng tìm được cơ hội đến trước mặt HARRY, “Hôm qua bọn con vẫn không tìm thấy Harry, thầy biết cậu ấy ở đâu không ạ?”
HARRY liếc nhìn người yêu bên cạnh, y không nói lời nào quay đầu đi, anh bất đắc dĩ lắc đầu, “Đêm qua Harry bị thương, chắc hai ngày tới sẽ không lên lớp, còn nơi trò ấy ở, thầy cũng không rõ, nếu trò ấy không đến bệnh thất, vậy các trò nên hỏi giáo sư Snape.”
Hỏi Snape? Mọi người nghe được đáp án hai mắt nhìn nhau. “Harry bị thương và Snape có liên quan gì sao?” Ron thì thầm nói ra nghi ngờ trong lòng mọi người.
“Bởi vì giáo sư Snape là bậc thầy độc dược, thầy ấy có thể chăm sóc tốt cho Harry.” HARRY trả lời một cách đương nhiên làm cho nhóm động vật nhỏ không thể gật bừa, về chuyện Snape làm thế nào “chăm sóc” Harry, họ chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.
“Giáo sư Evans, hai người cùng bị thương sao?” Hermione nghiêm túc nhìn anh.
HARRY hơi hơi sửng sốt, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời dị thường của của cô bé, lại có cảm giác như bị nhìn thấu, “Có thể xem là như vậy.” Cô bé đã biết gì ư? Anh vẫn không dám khinh thường Hermione, dù cô ở thời không này tuổi còn rất trẻ, nhưng với chút dấu vết nhỏ này cô cũng có thể đoán ra kết quả gì chăng?
“Vậy cậu ấy vì chuyện có liên quan tới hai người mới bị thương ạ?” Nữ phù thủy Gryffindor thông minh gặng hỏi. Điều này làm HARRY có thể khẳng định cô bé đã đoán được thân phận của họ, chẳng qua nhìn vẻ mặt ngây thơ của Ron, kết luận của cô bé chắc chưa nói cho Harry đâu.
“Trò Granger, nếu trò có thời gian ở đây suy nghĩ miên man, không bằng bây giờ đi tìm đương sự hỏi cho rõ ràng, chúng ta không có nghĩa vụ trả lời vấn đề nhàm chán đó của trò, bệnh thất hoặc hầm, mời trò cứ tự nhiên.” Không cho cô bé thêm bất cứ cơ hội nào, SNAPE nắm tay HARRY rời khỏi hành lang.
“Tôi đã nói rồi mà, phải cẩn thận sinh vật giống đực…” Không biết Trelawney xông ra từ lúc nào, “Bên thứ ba tham gia… Quỹ đạo vận mệnh không thể không thay đổi…” Cô lắc đầu thở dài, cứ thế từ trong đám người tách ra một con đường, bỏ lại vài câu không đầu không đuôi ngênh ngang rời đi, tạo nên một mảnh gợn sóng.
“Hơ, các cậu có nghe không? Là lời tiên đoán kia!” “Trong lời tiên đoán chỉ đến giáo sư Snape sao?” “Merlin ơi! Harry thật sự rất đáng thương!” “Snape là giáo sư của chúng ta, điều này sao có thể trốn đây!” “Nên vận mệnh không thể thay đổi sao?” “Thật đáng sợ… giáo sư Snape sẽ đối xử với Harry thế nào đây?” “Cậu nói xem Harry bị thương, ổng sẽ làm gì?”…
“Không được! Chúng ta nhất định phải cứu Harry ra!” Nghe nghị luận sôi nổi với mấy lời phỏng đoán này, Ron đã không thể tiếp tục bình tĩnh, lòng đầy căm phẫn muốn chạy tới hầm.
Hermione giữ chặt cậu, “Cậu lý trí một chút đi! Không thể không dùng não như vậy được? Nếu giáo sư Snape như vậy, thầy Evans sẽ thờ ơ sao? Cậu thử nghĩ lại xem ngay từ đầu Trelawney tiên đoán như vậy vì Malfoy đối tốt với Harry, bây giờ đột nhiên biến thành Snape, đó không lạ à? Cho nên căn bản cô ta không tiên đoán gì hết, cô ta chỉ lợi dụng tâm lý chúng ta, nói bậy nói bạ đề cao danh tiếng thôi!”
“Nhưng Snape ghét Harry như vậy, ổng chăm sóc Harry tốt được á? Không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi! Dù thế nào đi nữa Harry phải cách Snape càng xa càng tốt!”
“Sao cậu chỉ nghe một nửa vậy! Không chừng Harry ở bệnh thất thì sao? Với tính cách của giáo sư Snape, ổng không cho Harry ở lại hầm đâu.” Hermione kéo Ron lên lầu bốn, “Lớp thần chúsắp bắt đầu, cậu dám trốn học coi chừng bác Molly gửi Thư Sấm cho cậu đó! Sau khi tan học chúng ta đến bệnh thất xem sao, rồi kêu Malfoy đến hầm thám thính tin tức, cậu đừng có mà đi không thèm suy nghĩ như thế được không!”
Ron có điều muốn nói, lại bị bạn tốt mạnh mẽ trừng mắt nhìn, đành đứng ngồi không yên chờ tan học.
…
Tiết DADA thứ hai là Slytherin năm bốn, Draco thấy Prince Hermione nói, chỉ liếc mắt một cái cậu càng khẳng định suy đoán lúc trước, người đàn ông này chính ba đỡ đầu tương lai của mình – không ai có khí thế như ba đỡ đầu hết.
Nhưng mà… Sao ba đỡ đầu của cậu lại tới với Potter? Được rồi, cậu thừa nhận Evans thoạt nhìn cực hoàn hảo, dùng gương mặt Kẻ Được Chọn phiên bản trưởng thành, lên lớp DADA các Slytherin đều rất vừa lòng, mà Kẻ Được Chọn hiện tại luôn dùng cơ bắp thay thế đầu óc tự hỏi có thể trưởng thành như Evans ư? Có lẽ Evans và Prince rất xứng, nhưng Potter và ba đỡ đầu căn bản không thể ghép thành một đôi?
Draco rối rắm đến nỗi làm dạ dày co rút quặn đau, thế nên bị ba đỡ đầu tương lai lên lớp dạy thay liếc vài lần. Khó khăn lắm mới sắp kết thúc, cậu thấy Evans xuất hiện trước cửa phòng học. Dù thanh niên tươi cười sáng lạn, làn da tái nhợt, nhìn suy yếu rất nhiều.
Thanh niên cẩn thận đánh giá mỗi người, thi thoảng sẽ hỏi vài vấn đề, lập tức Draco hiểu kỳ thật anh đến để quen học trò của mình một chút, dù sao trường hợp lại nhờ người khác dạy thay ngay tiết đầu tiên thật sự không nhiều lắm. Ravenclaw thích nghiên cứu không ngừng hỏi lung tung này kia, đều bị Prince cho qua, sự hỗ trợ giữa hai người khiến cho nhóm Slytherin trưởng thành trước tuổi nhìn thấu gì đó, nhất là dục vọng chiếm hữu người đàn ông kia vô ý lộ ra – rõ ràng họ là một đôi tình nhân!
Draco chưa kịp ngừng lại, vì hai người Gryffindor đã vội vàng lôi cậu đi. Tam Giác Vàng Gryffindor hôm nay thiếu một vị trí quan trọng là Harry Potter, khi cậu nghe Granger nói muốn mình đến hầm thám thính tin tức Kẻ Được Chọn, cậu có chút kinh ngạc, cậu đồng ý quan điểm của Granger, giáo sư Snape sẽ không để một Gryffindor ở lại hầm, huống chi đó là Potter mà người ghét nhất.
Nên giây phút cậu thấy Kẻ Được Chọn mê man trên ghế sa lông trong văn phòng giáo sư độc dược, cậu thật sự không thể tin vào mắt mình, “Potter?”
“Trò Malfoy.” Giọng nói uy nghiêm của Snape làm cậu tỉnh lại, “Nếu trò đến để xác nhận Kẻ Được Chọn có ở chỗ ta hay không, tốt, hiện tại trò có thể trở về báo tin cho bạn tốt Gryffindor của trò được rồi.”
“Giáo sư, trong lúc học con có chỗ không hiểu…” Draco xấu hổ cười ha ha, Snape nhướng mày ý bảo cậu tiếp tục, (Eileen: cứ như 2 cha con ấy đáng yêu ghê <3~~) nhưng tâm tư của cậu còn đặt trên người Kẻ Được Chọn, đúng là cậu có rất nhiều vấn đề, nhưng tất cả mấy vấn đề đều nói về Kẻ Được Chọn mà.
Ngay khi Snape định mở miệng dạy dỗ con đỡ đầu dám nói dối này, Kẻ Được Chọn trên ghế sa lông đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, ngay sau đó làm rơi khăn mặt trên trán, hai tay ôm đầu lắc quay cuồng, ngã xuống đất. Snape nhanh chóng tiến lên đè lại cái tay cậu sống chết cũng muốn cào trán, một bên dùng đầu gối ngăn chặn cặp chân đang đạp loạn, chỉ trong chốc lát, vết sẹo tia chớp bị cào ra máu, da thịt bên ngoài sưng đỏ.
Dù chân tay bị giam cầm, Kẻ Được Chọn vẫn theo bản năng giãy dụa như cũ, muốn dùng trán chà xuống đất, loại tư thế không muốn sống này làm Snape có chút không thể khống chế, “Sững sờ ở đó làm gì? Mau đem độc dược trên bàn lại đây!” Gã cao giọng ra lệnh cho Draco, cuối cùng cậu cũng phản ứng kịp, lấy độc dược trên bàn qua.
“Đè trò ấy lại.” Snape để Draco đè hai tay Harry lại, gã mở khớp hàm đối phương, dùng răng nanh mở nắp bình, thô lỗ đem một chai dộc dược đỗ vào miệng đối phương.
Vài phút sau, Harry mới chậm rãi ngừng giãy dụa, lại chìm vào cảnh trong mơ không biết sẽ có áp lực nào.
“…Ba đỡ đầu, cậu ta… sao thế ạ?” Draco thật sự không thể tưởng tượng Potter vì cái gì mà trở thành thế này, nhìn cậu ta vô cùng đau đớn.
Đặt Kẻ Được Chọn lên sô pha, Snape xoay người viết vài số liệu lên tấm da dê, sau đó với ánh mắt chờ mong của Draco gã đưa tấm da dê qua, “Ta không muốn bất cứ sinh vật nào quấy rầy công tác của ta, bây giờ, ra khỏi đây.” Cậu bé bạch kim thức thời lựa chọn yên lặng, ngoan ngoãn rời hầm.