Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 65: Bướm yêu hoa




“Cung chủ, không đi thăm tỷ tỷ sao?” Hoắc Lâm Phong hỏi.

Triều Mộ Lâu giáp mặt sông dâng cao, cả đêm bão bùng, e là các cô nương sẽ bất an. Dung Lạc Vân lại chẳng hề để ý, nói: “Hoắc tướng quân, huynh nghe kĩ đi.”

Hoắc Lâm Phong dừng bước chân, hơi dỏng tai lên, chỉ nghe thấy tiếng ca hát miên man, tiếng sáo thanh thoát. Hắn muốn phì cười, còn tưởng rằng nữ tử Giang Nam mềm mại yếu đuối, không ngờ mưa gió giội mạnh vào đất trời mà bọn họ vẫn còn phấn khởi như thế.

Dung Lạc Vân cười như lẽ đương nhiên, dường như đã nhìn quen rồi. “Ngày thường váy yếm kiều diễm thì chỉ là nữ tử phong trần tạo niềm vui cho phú thương giàu có.” Y nói, “Nếu như có mưa rơi, tiếng mưa cuốn theo tiếng lòng, thì sẽ trở thành thanh nga đượm buồn.”

Bên trong truyền đến tiếng gảy đàn, là một khúc thê lương, giọng hát cũng ai oán. Dung Lạc Vân ngửa cổ lên lầu bốn, nhìn chăm chú vào một cánh cửa sổ, la lên: “Tỷ tỷ!”

Gọi liên tục bốn năm tiếng, cửa sổ nhẹ nhàng hé mở, Dung Đoan Vũ khoác bào tơ tằm thò người ra. Có vẻ như là mới ngủ dậy, chưa tô phấn son, mái tóc dài đen tuyền rũ xuống.

Dung Lạc Vân lại la lên: “Tỷ tỷ, vứt cho đệ một cái ô xuống đây!”

Dung Đoan Vũ rời khỏi chốc lát, đem tới một cái ô, ném thẳng xuống dưới. Dung Lạc Vân vội vàng chụp lấy, bung ô ra, chọc cho các tướng sĩ ở phía sau phá lên cười, Hoắc Lâm Phong nghiêng mắt sang nhìn cũng không kìm được mà giương cao khóe miệng.

Chiếc ô quăng ra từ trong thanh lâu, cán trúc, giấy dầu màu trắng sữa, thêu một bó hoa, vài ba con bướm đốm, tên là “Bướm yêu hoa”. Dung Lạc Vân bây giờ đang cầm ô, cán ô hơi nóng tay, vô cùng ngại ngùng.

Y kéo người ta xuống nước chung: “Hoắc tướng quân, đi cùng chứ?”

Thiết kỵ Tái Bắc trốn ra xa tám tấc: “Tạ ơn ý tốt của cung chủ.”

Một nhóm người đi tuần tra dọc theo bờ sông, ở bờ phía Bắc Trường Hà dần dần ngấm nước, càng ngày càng sâu. Nơi đó gọi là “Tiểu Bồ Trang”, địa thế khá thấp, đi được vài bước thì nước đã ngập tới đùi rồi.

Hoắc Lâm Phong đưa mắt nhìn xung quanh, thấy nhà cửa đông đúc, phía sau còn có một mảnh đất trống đã bị bao phủ trong nước.

Dung Lạc Vân kể: “Nơi này kế bên bờ sông, chỗ tiếp giáp phần lớn là bùn đất, các hộ dân đều lấy nghề gieo trồng cây hương bồ mà sống.” Y chỉ tay về một căn nhà, váy dài ngâm trong nước, “Chỗ đó là phường thủ công, sau khi thu hoạch hương bồ thì đem vào đó chế tạo thành phẩm.”

Nói xong thì mọi người cũng đi đến trước cửa căn nhà đó, nước ngập chưa tới ngực. bà con bị nhốt trong nhà, thấy có người tới, không cần biết là binh hay giặc, vội vàng đẩy cửa sổ ra cầu cứu.

Cả đội binh mã phân tán ra cứu người, trong tay Hoắc Lâm Phong túm hai người lớn, trên cổ cõng một đứa bé. Cứ như thế di dời các hộ dân đến nơi an toàn, đi từng chuyến từng chuyến, Tiểu Bồ Trang dần dần không còn ai.

Bỗng nghe thấy tiếng khóc, Dung Lạc Vân gõ cửa: “Có người không?”

Tiếng khóc đúng là ở bên trong, nhưng lại không có ai trả lời. Toàn thân y ướt sũng, bẩn thỉu, lạnh căm, chẳng còn chút kiên nhẫn nào, giơ tay lên phá cửa.

Trong phòng lềnh phềnh hương bồ số lượng lớn, còn có mấy mươi chiếc bồ đoàn đã bện xong, một ông lão chừng sáu mươi tuổi đứng ở trên cao, cái bàn dưới chân đã ngập trong nước, trong tay cầm một sợi dây thừng bện từ cây hương bồ.

Dung Lạc Vân điềm tĩnh nhìn chăm chú, dây thừng vắt qua xà nhà, đây là đang định treo cổ ư?

Y vội quát: “Mau xuống đây cho tôi!”

Ông lão vẫn còn khóc, đứng trên bàn run cầm cập, miệng thì mếu máo. Dung Lạc Vân nghe được chữ đực chữ cái, đây là một ông lão góa vợ, trồng trọt không nổi, mắt cũng hoa rồi, mỗi ngày bện vài cái bồ đoàn sống qua ngày.

Vất vả lắm mới tích góp được mấy mươi cái, còn chưa đem đi bán thì đã bị nước cuốn trôi.

Dung Lạc Vân lội nước đi tới, khuyên giải: “Ông còn có nhà để dung thân, ít nhất cũng tốt hơn mấy gã ăn mày rồi phải không?”

Ông lão gào khóc: “Đều bị ngập hết rồi! Lương thực đệm chăn, đều ngập nước cả rồi, ông trời không có mắt, sao không cho lão phu ngập chết luôn đi!”

Đương lúc giằng co, Hoắc Lâm Phong từ ngoài cửa bơi tới, vừa giương mắt lên hắn vịn vào khung cửa dừng lại. Sau khi hiểu được đầu đuôi câu chuyện, hắn nói: “Phủ tướng quân thiếu một người cầm đèn, bao ăn.”

Ông lão nhất thời nín thinh, sau khi hiểu ý thì vội vàng nhảy xuống bàn. Dung Lạc Vân bị nước bắn tung tóe đầy mặt, y vừa dìu ông lão bơi vừa mắng: “Mắt kém thế này, đừng có đốt nhầm nhà người ta đó.”

Y và Hoắc Lâm Phong đưa ông lão đến nơi an toàn, chuyến này kết thúc là xong rồi, các hộ dân ở Tiểu Bồ Trang cơ bản đều đã được giải cứu. Hai ba tiểu binh chèo thuyền vào đầm, kiểm tra xem có ai đang gặp nạn giữa những đám hương bồ.

Hoắc Lâm Phong xắn tay áo cho Dung Lạc Vân, xắn xong đi vớt vạt áo, phát hiện trên chân chỉ còn lại một chiếc giày lĩnh. Dung Lạc Vân hơi lúng túng, ấp úng nói: “Rơi mất ở trong nước rồi…”

Hoắc Lâm Phong bật cười, nhịn không được mà hả hê. Cười xong, xé một góc áo rồi ngồi xổm xuống, bọc lại chiếc chân trần của Dung Lạc Vân. “Đừng mà!” Dung Lạc Vân hoảng hốt, “Huynh mau đứng dậy đi, nhiều người nhìn thấy đó…”

“Sợ cái gì.” Hoắc Lâm Phong quấn xong đứng dậy, “Nhà bị ngập đang buồn rầu, ai mà rảnh quan tâm đến chúng ta chứ.”

Vừa dứt lời, các hộ dân của Tiểu Bồ Trang lần lượt vọt tới, có người chắp tay, có người nắm quyền, lời cảm tạ chấn động gợn nước nhộn nhạo. Hoắc Lâm Phong ngây người, cứng đờ, trong mắt thậm chí còn lóe lên sự khó tin.

Hắn vốn cho rằng, ai tới Tây Càn Lĩnh làm quan, bá tánh đều chẳng quan tâm.

Hắn ở trong thành Tái Bắc dạo chơi một vòng, có người gọi hắn là tiểu Hầu gia, có người cho hắn đồ ăn, có người kính hắn uống rượu, các bà lão thì lo lắng đến vết thương của hắn chẳng khác nào mẹ ruột. Nhưng đây không phải là Tái Bắc, hắn cũng chẳng có trận chiến nào cần đánh, chỉ lặng lẽ làm tướng quân của mình.

Giờ phút này hắn được mọi người vây quanh, không có từ ngữ khoa trương nào, tất cả đều là sự cảm kích thật lòng thật dạ…

Hắn chợt bừng tỉnh, lặng lẽ nảy sinh một chút cảm giác thuộc về. (*)

(*) cảm giác thuộc về: là một cảm giác chủ quan, nhìn từ góc độ của người chủ cảm giác. Như là “hắn cảm thấy thuộc về quê hương này”, thì đây là cảm giác thuộc về.

Sau đó, Hoắc Lâm Phong sắp xếp nhân lực thiết lập chỗ đăng ký, gia đình nào có nhà ở bị tổn thất nghiêm trọng, sau khi đăng ký sẽ được sắp xếp chỗ ở tạm thời, cũng dựa theo nhân khẩu để nhận ngân lượng trợ cấp.

Các tướng sĩ và đệ tử trong thành đều mệt lử, những bà con vốn đang âm thầm quan sát từ từ mở cửa ra, vẫy tay, mời họ một chén nước trà giải khát.

Dung Lạc Vân uống cạn nửa chén, hỏi: “Đại nương, mấy giờ rồi?”

Đại nương nói: “Đã qua một nửa giờ Thân rồi.”

Không hỏi thì thôi, hỏi rồi mới biết đã qua nửa buổi trưa, trong bụng chợt có cảm giác trống rỗng. tuần tra xong mấy con phố cuối cùng, rẽ vào trong ngõ, cả đội mệt mỏi ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi.

Dung Lạc Vân ngồi trước một cửa nhà dân, thềm đá lạnh lẽo, vừa đặt mông xuống là run người. Hoắc Lâm Phong ngồi bên cạnh y, lạch cạch mấy tiếng, hắn cởi bộ giáp nặng trịch xuống, sau đó nằm oằn người trên thềm.

“Đường đường là một tướng quân, như vậy thành ra thể thống gì.” Dung Lạc Vân cố ý nói.

Hoắc Lâm Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng điệu lười biếng: “Có một năm ta bị thương, dẫn theo ngựa con chạy trối chết, khi chạy không nổi nữa thì nằm vật ra trước một nhà bán gạo.”

Dung Lạc Vân hiếu kỳ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Sau đó ông chủ phát hiện ra ta, bế ta vào nhà, gọi bà chủ làm cho ta một bàn cơm.” Hắn hé mở mắt, “Đến giờ ta vẫn còn nhớ món thịt quay ở đó, bây giờ nghĩ tới… lão tử đói quá đi.”

Dung Lạc Vân cười khúc khích, bế vào nhà, ngựa con, tên khốn này khi đó còn là một cậu nhóc ư? Nghe nói Hoắc Lâm Phong mười ba tuổi đã gia nhập chiến trường, chẳng lẽ là vì đánh trận nên bị thương?

“Sao lại chỉ có mình huynh về thành, người trong quân doanh đâu?” Y hỏi.

Hoắc Lâm Phong nói: “Không phải đâu, ta chạy trốn khỏi Hầu phủ đó.”

Dung Lạc Vân hết hồn: “Trốn nhà ư?!” Y vặn thân người, gương mặt bẩn thỉu lộ vẻ kinh ngạc, còn dùng đầu gối đụng vào chân đối phương, “Không phải huynh bị thương nên chạy thoát thân sao?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Ta ở nhà bị đánh, sống không nổi, chỉ đành dắt ngựa trốn đi.” Bây giờ hồi tưởng lại vẫn cảm thấy da thịt đau nhói, “Khi đó chịu bao nhiêu là khuất nhục, ta chẳng muốn quay về nữa, nên chuẩn bị…”

Bỗng nhiên dừng lại, Dung Lạc Vân vẫn chưa hỏi, đám tướng sĩ xung quanh không biết ghé tới khi nào, lần lượt hiếu kỳ hỏi: “Tướng quân, chuẩn bị làm gì thế? Phiêu bạt giang hồ, lưu lạc thiên nhai?”

Dung Lạc Vân nhìn rất nghiêm túc, ánh mắt long lanh, không chừng đang nghĩ về tướng quân thiếu niên ung dung tự tại gì gì đó.

Ai ngờ, Hoắc Lâm Phong vậy mà lại ngượng nghịu, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị đi xin cơm…”

Ánh mắt long lanh kia lập tức kết thành băng, Dung Lạc Vân nhíu mày, mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Hoắc tướng quân từng suýt nữa đi ăn xin vội vàng giải thích: “Khi đó ta nghĩ, nếu ta đi ăn xin thì người mất mặt nhất là cha ta, như vậy là phục thù được rồi. Bá tánh trong thành đều quen biết ta, ăn xin cũng sẽ không quá vất vả.”

Hợp lý, vậy mà còn có thể suy tính sâu xa đến thế. Dung Lạc Vân hỏi: “Vì sao huynh lại bị đánh?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Đại ca tặng Quyết Minh kiếm cho ta, huynh ấy nói là có thể chém vàng trảm ngọc, nên đương nhiên là ta muốn thử rồi.” Vậy là hắn đã chém vỡ ngọc quan của Hoắc Chiêu, chém đứt trâm ngọc của Bạch thị, lúc bị đánh mới biết, hai món đó là tín vật định tình của cha mẹ hắn.

Nghe xong, Dung Lạc Vân thầm nhủ, bướng bỉnh như thế sao cha huynh còn chưa đánh chết huynh đi.

Động tĩnh bọn họ nói chuyện quả thật không nhỏ, cửa lớn phía sau cọt kẹt mở ra. Chủ nhà trước tiên là giật mình, thấy là binh lính đang nghỉ ngơi, chưa nói một lời đã quay vào trong nhà.

Mọi người nhìn nhau, làm phiền nhà dân rồi, đáng lẽ nên có ý thức mà rời khỏi, nhưng mà quả thật rất mệt, lại không nỡ tạm biệt thềm đá ấm áp dưới mông. Đương lúc do dự, khoảng chừng sau một chén trà, chủ nhà lại xuất hiện.

Là một cặp phu thê, còn có cha mẹ và con cái họ, mỗi người bưng một bát cháo nóng hổi. “Hoắc tướng quân vất vả rồi.” Chủ nhà bưng cháo, biểu cảm ẩn chứa chút rụt rè, “Trong nhà cũng không có đồ gì ngon, các quân gia húp ít cháo làm nóng người.”

Hoắc Lâm Phong đứng dậy nhận lấy, khẽ liếc mắt nhìn thấy trên mặt những người khác đều có vẻ ngạc nhiên. Đợi chủ nhà quay vào nhà, hắn vừa húp cháo vừa xem xét, nhịn không được hỏi Dung Lạc Vân: “Sao họ kỳ lạ vậy?”

Dung Lạc Vân khẽ nói: “Quân gia, lúc trước đám binh lính thối tha này không được tích sự gì, chẳng quan tâm gì đến dân chúng.” Vất vả vì dân, tạo việc cho lính —— Đúng là chuyện mới thấy lần đầu.

Húp hết cháo nóng, trời cũng dần tối, không chừng sẽ còn có mưa.

Hoắc Lâm Phong dẫn mọi người rời khỏi con ngõ, đi đến tháp Mâu ni ở giữa thành, tất cả các tướng sĩ đều tập hợp ở đó.

Hôm nay là một ngày vất vả, hắn sắp xếp cho mọi người về quân doanh hoặc về nhà, còn mình cũng chuẩn bị về phủ tướng quân nghỉ ngơi. Ở phía còn lại, nhóm đệ tử của Bất Phàm Cung cũng tụ họp hồi cung, Đoạn Hoài Khác và Lục Chuẩn cũng đi rồi.

Những người xung quanh giải tán, Hoắc Lâm Phong đứng ở phía đông, Dung Lạc Vân đứng phía tây.

Mỗi người bước tới gần đối phương, Hoắc Lâm Phong dắt ngựa, hỏi: “Theo ta về phủ tướng quân chứ?”

Dung Lạc Vân che ô “Bướm yêu hoa”: “Ta phải đến Triều Mộ Lâu.”

Hoắc Lâm Phong đành thôi, đưa mắt tiễn Dung Lạc Vân đi về xa, sau đó cưỡi ngựa về. Vừa rẽ vào đường lớn, từ xa nhìn thấy cổng lớn của phủ tướng quân, ngoài cửa có một bóng dáng gầy nhom.

Hôm qua mưa to, Đỗ Tranh trông mong cả đêm, trời chưa sáng đã đứng đợi ở cửa, đợi tròn một ngày rồi.

Tới cổng, Hoắc Lâm Phong xoay người xuống ngựa, hất hất cằm với người quản gia đang bận lòng kia. Đỗ Tranh vội vàng đi theo, cứ như một bà vú già: “Thiếu gia về rồi! Nhà bếp đã hâm canh gừng, uống một bát đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Đi tắm trước.”

Đỗ Tranh gật đầu: “Nước nóng đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ đợi thiếu gia cởi sạch đồ thôi.”

Cái gì mà cởi sạch… Hoắc Lâm Phong bĩu môi, đi thẳng một mạch, đình viện ở sâu bên trong đi một hồi mới rẽ vào chủ uyển. Đi đến trước phòng, hắn nhạy bén liếc thấy bóng người, lập tức bước nhanh vào phòng.

“Ai đang ở trong thư phòng?”

Đỗ Tranh nói: “Thiếu gia, Trương Duy Nhân trở về rồi.”

Hoắc Lâm Phong không biết nên vui hay nên giận: “Giấu chuyện quan trọng không nói, lại toàn đi nói mấy câu phí lời!” Hắn vứt chuyện đi tắm ra sau đầu, bước thẳng vào thư phòng, giẫm bình bịch lên thảm đến nỗi không còn nhìn ra hoa văn.

Trương Duy Nhân đã đợi nửa ngày rồi, người cũng đầy phong trần, hai tay dâng lá thư hồi âm trải qua nghìn dặm sóng gió.

“Vất vả rồi.” Hoắc Lâm Phong nói, “Ở Hầu phủ có gặp được Hầu gia không?”

Trương Duy Nhân nói: “Bẩm tướng quân, thuộc hạ gặp ở quân doanh.”

Hoắc Lâm Phong xé mở bao thư: “Ồ? Bọn man tặc khiêu khích thôi mà cha ta cũng đích thân cầm quân ư.” Ánh mắt đặt trên lá thư, biểu cảm hờ hững dần dần ngưng đọng.

Trương Duy Nhân cúi đầu: “Hầu gia… bị tập kích.”