Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 59: Bảo La: “Mợt mỏi quớ!”




Vẻ lạnh lùng đó là cái lồng lưu ly của Dung Lạc Vân, nó không hề kiên cố chắc chắn mà thực tế là không chịu nổi va chạm, bây giờ Hoắc Lâm Phong vứt ra một câu đùa giỡn, ném tới một tiếng dặn dò, cái lồng đó bắt đầu hiện lên những vết nứt, vỡ toang ra, để lộ cái gan đang run lẩy bẩy ở bên trong.

Dung Lạc Vân lùi lại nửa bước, lảo đảo đứng không vững, trông như tòa ngọc sơn sắp sụp đổ.

Hoắc Lâm Phong theo bản năng vươn tay ra đỡ, túm lấy tay áo rộng thùng thình của đối phương, sa bào mềm mại, hắn cầm nắm như hư không. Ngọn lửa tham lam bùng cháy, muốn biến hư không thành sự thật, nên hắn túm chặt tay áo, rồi chạm vào đầu ngón tay không biết lạnh hay nóng của Dung Lạc Vân.

Nhưng không được như ý nguyện, Dung Lạc Vân nâng nhẹ cánh tay, rút tay áo đi. Hai người đứng bên cạnh bàn, đối diện giằng co với nhau, biểu cảm của ai cũng lúng túng, khó mà định được ai chiếm thế thượng phong.

Bên ngoài Triều Mộ Lâu rất ồn ào, sau đó truyền tới tiếng đập cửa.

Đã tới hoàng hôn, các quan khách tới tìm niềm vui đang chen chúc ngoài cửa, nóng ruột tới độ thấy khó chịu.

Hoắc Lâm Phong nhặt bức thư kia lên, gấp gọn cất vào trong áo, còn chậm rãi chỉnh vạt áo. Dù sao cũng không phải chuyện làm ăn của hắn, hắn không sợ bị hiểu lầm, hỏi: “Thật sự không thả người sao?”

Dung Lạc Vân đáp: “Không thả.”

Hoắc Lâm Phong bất đắc dĩ, biểu cảm như chẳng thể làm gì được nữa. Đứa nhóc đang mang trong mình thù hận này đầu tiên là bắt người giữa ban ngày ban mặt, sau đó khiêu khích hắn chịu nhục, hắn tức tốc chạy tới rồi thì lại lạnh lùng nói với hắn là không thả người.

Hắn biết là Dung Lạc Vân bắt người vội như vậy vẫn chưa kịp thẩm vấn. “Thẩm vấn xong mới thả?” Hắn dứt khoát không giấu diếm nữa, nói thẳng, “Vậy khi nào cung chủ mới thẩm vấn xong?”

Dung Lạc Vân nói: “Có khi sáng mai huynh thức dậy thì Trương Duy Nhân đã đứng trước cổng phủ tướng quân rồi.” Khi nói chuyện y nhếch đuôi mắt, nói xong chau mày, y bị thái độ ung dung điềm tĩnh của Hoắc Lâm Phong chọc tức.

Nhưng mà Hoắc Lâm Phong vẫn chưa kết thúc, nhắc nhở: “Tra tấn đánh đập không có tác dụng đâu, khúc mắc giữa ta và em đừng làm tổn thương đến người khác.”

Dung Lạc Vân cười nói: “Hoắc tướng quân lo xa rồi.” Y chỉ xung quanh một vòng, nương theo tiếng la hét om sòm bên ngoài, “Ta không chỉ không tra tấn mà còn muốn cho hắn ta vui vẻ một chút, để gân sắt cốt thép của hắn ngâm mình trong nơi dịu dàng này rồi mới cạy miệng hắn ta ra.”

Hoắc Lâm Phong hơi biến sắc, vậy mà còn được đãi ngộ tốt thế này á, hắn cũng muốn…

Treo khuôn mặt chính nhân quân tử, đầu óc lại nghĩ đến chuyện phong lưu không đứng đắn, nếm trải vị tiêu hồn như cá gặp nước. Hắn nhìn chằm chằm người ta, ánh mắt đã trở nên vi diệu, vừa thẳng thắn vừa chăm chú, giống như sói đói nhìn thấy cừu non, chút tâm tư này đã kêu gọi dục vọng thoát ra.

Dung Lạc Vân bị nhìn chòng chọc, sao mà nhịn nổi, liền hất mặt đi quát: “Mở cửa đón khách!”

Oanh oanh yến yến nhịn rất lâu rồi, õng ẹo kêu gào từ trong phòng ùa ra, bà vú đeo vàng đeo bạc, vừa cười nịnh nọt vừa đi ra cửa, đợi cửa lớn mở toang, một đám đàn ông thối ào vào như thủy triều, khuấy đục mùi hương thơm nồng của căn lầu.

Triều Mộ Lâu quạnh quẽ bỗng chốc được lấp đầy, không có chỗ ngồi nào trống, xung quanh nào là kẻ tán tỉnh, người gọi món, mấy câu “tâm can bảo bối” cũng thốt lên không dứt miệng. Có mấy tên là quan, nhìn thấy Hoắc Lâm Phong cũng ở đây liền vội vàng bưng chung rượu đến kính.

Tâm tư tương đồng, họ vốn cho rằng Hoắc tướng quân không thích những nơi như thế này, nhưng hóa ra cũng là người đồng đạo.

Lúc xử lý công việc thì không thấy những tên này hoạt động tích cực, uống rượu hoa thì lại ân cần niềm nở như thế. Hoắc Lâm Phong không thèm để ý, chỉ liếc một ánh nhìn sắc lẻm là đã dọa được đám người vô tích sự này.

Dung Lạc Vân thấy thế liền cười nói: “Lại còn hù dọa người ta, Hoắc tướng quân vẫn nên mau chóng quay về đi.”

Hoắc Lâm Phong vuốt ấn đường, vậy mà lại kéo một cái ghế ra ngồi, dửng dưng như một ông lớn. “Bao nhiêu người đến tìm niềm vui như vậy, chẳng lẽ ta không được tìm hay sao?” Hắn mân mê tấm khăn trải bàn như đang trêu ghẹo xiêm y giai nhân, “Bổn tướng quân không có kiều thê, cũng chẳng có mỹ thiếp, chỉ có duy nhất một người tri kỉ nhưng người đó cũng đã bỏ ta mà đi, ta trở về làm gì chứ?”

Trước sau cũng đã gần một tháng, chỉ vì mối thù xưa cũ ấy, trong lòng hắn chịu đủ mọi tra tấn, rõ ràng ý chỉ không phải hắn ban, mưu đồ phản nghịch cũng không phải hắn hãm hại, người càng không phải hắn giết, mắc mớ gì mà hắn phải mang vạ như thế?!

Chỉ vì Hoắc Chiêu là cha hắn ư, chuyện đó cũng có phải do hắn quyết định đâu!

Năm đó hắn mới sáu tuổi, khung cảnh đó còn làm hắn sợ chết khiếp đây này!

Hoắc Lâm Phong tích tụ một bụng tủi thân, vừa thấy không cam cũng vừa hết cách. Không gặp Dung Lạc Vân thì còn ổn, hóa tất cả tâm tình thành nỗi nhớ, ngắm tranh cũng có thể giải sầu được rồi. Nhưng hôm nay đã gặp được rồi, châm chọc khiêu khích không nói, bây giờ còn đuổi hắn đi như thấy hắn phiền phức lắm vậy.

Vậy được, hắn cũng chịu kích thích rồi.

Lát nữa hắn sẽ thuê một căn phòng thượng hạng, rồi cũng nhảy lầu luôn!

Bà vú không biết nội tình bên trong, nhìn Hoắc Lâm Phong thì đang nhìn một ngọn núi vàng ngọc cao bốn nghìn lượng. Rót rượu lên món, đích thân hầu hạ ân cần hỏi thăm, còn bĩu môi với Dung Lạc Vân: “Công tử, đừng gây chuyện nữa, làm trở ngại tướng quân xem ca vũ.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Không sao, như vậy rất bắt rượu.” (*)

(*) sợ các bạn không hiểu: “bắt rượu” ở đây giống như là bắt cơm á, kiểu như “cái món này ăn rất bắt cơm” ko biết vùng miền của các bạn có hay nói vậy ko nhưng Ếch nghe từ này cũng nhiều á, thì ý của Hoắc Lâm Phong là Dung Lạc Vân đứng trước mặt mình rất dễ bắt rượu.

Ngũ tạng của Dung Lạc Vân cứng đờ, dường như nghe chữ “rượu” này cũng có thể say, gò má đỏ ửng lên. Hoắc Lâm Phong nhìn rất chân thành, bưng một chung lên, ngửi mùi thơm tinh thuần nhớ lại một chuyện hoang đường.

“Bà vú này…” Hắn hỏi, “Nghe nói Triều Mộ Lâu còn bán thuốc bổ cho khách phải không?”

Bà vú cười hí hửng: “Bán cho người cần, dù sao không phải ai ai cũng dũng mãnh được như tướng quân.”

Đề cập tới thuốc bổ, Dung Lạc Vân nhớ lại đêm ở lầu trúc, vành tai lặng lẽ nóng ran. Y bực mình nói: “Lớn già đầu rồi mà còn háo sắc, sao vú biết hắn chưa từng uống? Sao vú biết hắn dũng mãnh?”

Bá vú nghẹn họng, Hoắc Lâm Phong nói: “Ta từng uống hay chưa, có người biết rõ.” Giương mắt lên, giọng khàn khàn nói thật chậm, giống như đang lột da bẻ xương, “Ta có dũng mãnh hay không, có người càng biết rõ hơn.”

Da mặt mỏng tang của Dung Lạc Vân không chịu nổi, ở ngay địa bàn của y mà dám trêu chọc y, há lại có đạo lý đó. “Hoắc tướng quân lợi hại như vậy, không tìm một cô nương sao?” Y phẩy tay áo, “Cứ lựa đi, ta mời.”

Hoắc Lâm Phong đanh mặt, rõ ràng rượu rất cay, nhưng khi rót vào lại biến thành một vũng nước chua lè.

“Tạ ơn cung chủ đã tiêu phí.” Hắn nghiến răng nói, “Ta thuê một phòng thượng hạng, gọi tâm can Bảo La tới.”

Bà vú vội vàng đi gọi Bảo La tới, đẩy người ta ra trước bàn. Hoắc Lâm Phong nhìn về phía Dung Lạc Vân, cái người gọi là “tâm can” kia thì đứng ở một bên, thế mà hắn lại cứ nhìn chằm chặp người họ Dung.

Lát sau hắn đứng dậy đi về phía cầu thang.

Hoắc Lâm Phong bước lên bậc thang, Bảo La đi theo, lặng thinh không dám phát ra tiếng. đến góc cầu thang, Hoắc Lâm Phong dừng bước chân, cúi đầu nhìn chằm chằm mấy bậc thang. Tối hôm đó, có phải Dung Lạc Vân trốn ở đây, ôm vò rượu, chôn đầu vào đó, lẩm bẩm nói chuyện một mình phải không?

Hắn dừng lại rất lâu, khi nhấc chân lên chợt cảm giác nặng trĩu, đến hành lang lầu ba, Bảo La dẫn hắn đến trước cửa phòng thượng hạng. Dưới lầu rất náo nhiệt, hắn đưa mắt về phía một cái bàn, Dung Lạc Vân quay lưng lại, không biết đang có biểu cảm như thế nào.

Chẳng thèm liếc hắn một cái, chắc là không quan tâm rồi.

Ở bên bàn, bà vú khẽ nói: “Công tử, Hoắc tướng quân đang nhìn cậu kìa.”

Dung Lạc Vân hừ một cái: “Nhìn con làm gì.”

Bà vú lắc đầu: “Sao tôi biết được, vậy cậu quay lưng không nhìn tướng quân thì để làm gì?”

Giọng Dung Lạc Vân lạnh như băng: “Chứ chẳng lẽ đi nịnh bợ giống vú à?”

Bà vú sờ chiếc hoa tai bằng vàng trên tai: “Oan cho tôi quá, có phải là tôi muốn nịnh bợ đâu.” Bà chỉ tay lên lầu bốn, thủ thỉ bên tai y, “Công tử, vậy thì cậu đi hỏi Đoan Vũ cô nương đi.”

Dung Lạc Vân đột nhiên kinh ngạc, xoay người ngẩng đầu lên, vẫn chưa nhìn tới lầu bốn thì đã nhác thấy Hoắc Lâm Phong và Bảo La tiến vào trong phòng rồi. Chớp mắt một cái, cửa đóng lại, khiến cho người ta phải suy nghĩ viển vông.

Y thu tầm mắt lại, giả vờ như không có chuyện gì đi lên lầu, một quãng đường ngắn xíu mà đụng ngã bảy tám tên tiểu nhị.

Đến trước phòng Dung Đoan Vũ, cửa mở hé như đang đợi y đến tìm. Dung Lạc Vân đẩy cửa tiến vào, thấy Dung Đoan Vũ ngồi ở trước gương trang điểm, y đến gần phát hiện trên bàn vung vãi phấn son, trắng trắng đỏ đỏ chỗ nào cũng dính.

Y ngồi lên đệm, dùng tay thu dọn, nói: “Sao tỷ bất cẩn thế.”

Dung Đoan Vũ nhìn chằm chằm gương đồng: “Hoắc Lâm Phong và Bảo La vào phòng rồi à?”

Dung Lạc Vân giật mình: “Vâng, mặc kệ hắn đi.” Nhớ lại lời bà vú, y lén nhìn tỷ tỷ thăm dò, “Đệ đã bắt thám tử của hắn, hắn tới đòi người, còn muốn vui sướng một trận không được sao?”

Dung Đoan Vũ nói: “Trong phòng đó đốt trầm hương đặc tính mạnh, chỉ e là đã bắt đầu vui sướng luôn rồi.”

Cạch một tiếng, hộp nhỏ đựng phấn rơi xuống sàn, Dung Lạc Vân vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, vết thương trên chân đã lành nhưng y vẫn hơi chếnh choáng. Đầu ngón tay dính bột phấn trắng đỏ, y cuộn tay thành nắm đấm, phấn dính ra cả bàn tay.

Bước ra đến cửa, Dung Đoan Vũ hỏi: “Liên quan gì đến đệ?”

Y nắm then cửa, trong đầu trống rỗng đang tìm lời để nói, liên quan gì đến y… bây giờ y quả thật không thể trả lời được, người kia phong lưu tìm niềm vui thì liên quan gì đến y…

Dung Đoan Vũ nói: “Hôm đệ phát điên, không chỉ đề cập chuyện Hoắc Chiêu giết cha mẹ còn từng nói đệ thích Hoắc Lâm Phong.” Chỉ vì câu nói đó mà khoảng thời gian này cô chẳng có bữa nào ngon giấc, không dám tin cũng không dám hỏi, hôm nay mọi người đông đủ, cô liền hạ quyết tâm làm cho rõ ràng.

Ai ngờ chỉ lừa một chút thôi mà đứa em trai này đã hoảng hốt sợ hãi đến vậy.

“Hôm đó đệ nói hồ đồ thôi.” Dung Lạc Vân thất thố nói, “Trong lúc đang phát điên, những lời nói ra sao có thể xem là thật được…”

Dung Đoan Vũ hỏi: “Vì sao lại phát điên?” Cô nhìn Dung Lạc Vân từ trong gương, “Để ta trả lời giúp đệ, nếu đệ không thích hắn ta thì khi biết được chân tướng đệ chỉ có lòng căm hận. Nhưng đệ và hắn đã có tình cảm, trong tình yêu của hai người còn pha tạp với thù hằn, oán hận, nên mới khiến đệ phát điên.”

Dung Lạc Vân tắc nghẹn ở yết hầu, một hồi sau mới nói, có tình hay vô tình thì đều kết thúc cả rồi, xem như đoạn đường đó y đã đi sai rồi. Dung Đoan Vũ thầm nghĩ, bộ dạng đệ như vậy mà giống như đã kết thúc rồi ư? Rõ ràng là đang lún sâu vào vũng bùn.

Cô che mặt lại, mệt mỏi khoát tay, muốn ở một mình.

Dung Lạc Vân đẩy cửa ra ngoài, ở trên hành lang chật hẹp dùng thứ khinh công thượng thừa nhất, chớp mắt một cái đã tới lầu ba. Chạy đến trước cửa, y càng đến gần lại càng sợ hãi, gắng gượng bước đến.

Lỡ như Hoắc Lâm Phong đang vui sướng tựa thần tiên rồi trách mình phá hỏng cuộc vui thì phải làm sao đây?

Phải thu dọn hiện trường như thế nào? Mình có tư cách gì chứ?

Lồng ngực Dung Lạc Vân chứa một ổ thỏ sắp chết, con thì hấp hối giãy dụa, con thì rầm rầm rì rì, còn y thì dỏng tai nghe ngóng động tĩnh. Trùng hợp thay, trong phòng truyền ra tiếng cười yêu kiều, không biết đang đùa cái gì mà vui thế!

Y dán lại gần, áp tai lên, nghe thấy bên trong chàng một câu thiếp một câu, nói rất say sưa.

“… Sau trận đánh đó, Tưởng đại nhân cũng không bao giờ đến nữa.” Bảo La ngồi bên cạnh bàn ngoài phòng khách, tay cầm tách trà kể chuyện, “Sau đó, mỗi tháng đến đêm ca vũ thì công tử đều đến đây xem.”

Hoắc Lâm Phong ngồi trên sạp ở phòng trong, cách người ta tám trượng: “Còn có chuyện gì hay liên quan đến em ấy hông, kể thêm đi.”

Bảo La than khổ: “Tôi kể đến họng cũng đau rồi đây này, tướng quân và công tử thân thiết như thế sao không tự đi hỏi đi?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Nếu ta có thể tự mình hỏi thì còn gọi cô tới làm gì?” Hắn ăn trái cây, nghĩ một hồi, sau đó giở giọng thăm dò như Đỗ Tranh, “Trong Triều Mộ Lâu nhiều cô nương như thế, có ai ái mộ em ấy không?”

Bảo La nói: “Công tử tuấn tú, võ nghệ lại cao cường, có rất nhiều tỷ muội ái mộ công tử.”

Hoắc Lâm Phong nghe thế liền nói: “Liệt kê ra đi, ta sẽ trả ngân lượng chuộc thân cho họ, để bọn họ mau chóng hoàn lương lấy chồng.” Nói xong thì chuyển ngược lại, “Vậy… lúc trước em ấy có từng hợp ý ai không? Người nào hàn huyên nhiều, chỉ gọi tên không kèm họ (*), hoặc là từng giải vây cho cũng tính luôn.”

(*) chỉ gọi tên không kèm họ: ý chỉ là thân thiết đến mức chỉ gọi mỗi cái tên thôi không kèm theo họ.

Dung Lạc Vân đứng ngoài cửa nghe lén, quả tim từ cổ họng rơi về trong bụng, hóa ra là không có đốt trầm hương đặc tính mạnh, tỷ tỷ đã gạt y. Hoắc Lâm Phong càng không bị ý loạn tình mê, chỉ hỏi thăm những chuyện vụn vặt về y.

“Phải rồi.” Lúc này Bảo La nói, “Hoắc tướng quân, ban đầu ngài có nói ‘thà cắn một miếng đào tiên cũng không nhai một rổ hạnh’, xin hỏi ngài đã tìm được đào tiên của mình chưa?”

Hoắc Lâm Phong cười nói: “Đương nhiên là rồi, cắn một miếng là đã khiến ta…”

Dung Lạc Vân nín thở mím môi, nội tâm cảm thấy chắc không phải lời hay ho gì, vậy mà lại nghe thấy người Tái Bắc mặt dày kia nói: “Khiến ta si mê ngây dại, xương cốt mềm nhũn, giống như có một con nai chạy vào tim ta, rất muốn cùng em ấy cởi giáp về quê ngày ngày ngắm hoa thưởng trà đốt lò sưởi.”

Giọng nói càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, bất thình lình, cửa được mở ra từ bên trong, Dung Lạc Vân bị bổ nhào vào bên trong. Người xưa tông đầu vào cột mà chết (*), còn y thì hay rồi, tông ngay vào lồng ngực Hoắc Lâm Phong, rầm một tiếng.

(*) tông đầu vào cột: mấy bạn coi phim cổ trang sẽ thấy hay có mấy cảnh mà nhân vật bị vạch trần tội lỗi hay gì đó bí quá nên trước mặt mọi người tông đầu vô cột nhà tự tử á

Hoắc Lâm Phong giơ tay ra đỡ lấy, khẽ nói: “Cả người toàn mùi hành vu, ta ngồi trong phòng cũng có thể ngửi thấy.”

Hắn không có ý định muốn làm Dung Lạc Vân trở nên khó coi nên đã nhanh chóng buông tay ra, Bảo La lui ra ngoài, sau đó hắn dựa vào khung cửa ra vẻ cà lơ phất phơ. “Quản nghiêm thế, hàn huyên tán gẫu một chút cũng không được sao?” Hắn hỏi, “Vậy ta đi ngủ thì có cho không?”

Dung Lạc Vân không làm giá nổi nữa, nhanh chóng rút lui, chẳng khác gì một đứa ngốc cả.

Hoắc Lâm Phong đóng cửa lại, lên giường, rồi dứt khoát nhắm mắt lại. Tối nay không ngắm tranh, gặp được người thật rồi, hắn muốn thử xem giấc mộng thanh lâu có đẹp hay không.

Triều Mộ Lâu xanh xanh đỏ đỏ vui vẻ cả đêm, đến giờ Dần mới bắt đầu yên ắng.

Ánh mặt trời vừa ló dạng là lúc trong lâu tĩnh mịch nhất, Hoắc Lâm Phong thức giấc. Hắn ngủ rất ngon, rời khỏi phòng lọ mọ đến hậu viện, tìm được Trương Duy Nhân trong phòng củi.

Nhưng hắn không cởi trói cho đối phương mà bàn giao: “Dung Lạc Vân chắc chắn sẽ hỏi ngươi chuyện đưa thư đến Hạn Châu, không cần giấu diếm, cứ thành thật nói hết ra là được.”

Trương Duy Nhân vẫn chưa phản ứng kịp thì vị tướng quân kia đã đi mất dạng rồi, không quở trách gã cũng không quan tâm đến gã, dặn dò một câu như đang tán dóc xong thế mà đã bỏ đi rồi á!

Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa về phủ tướng quân, lúc này đường phố thưa thớt, có thể tự do phi nước đại.

Đến con phố lớn trước phủ tướng quân, từ đằng xa có một nhóm binh mã đang tiến lại gần, trong rất oai phong. Hắn xuống ngựa nhìn cho rõ, một đám binh mặc bào màu xanh sẫm, áo lót trong màu trắng, cài trung quan, giắt theo kiếm, là kiêu vệ quân từ Trường An tới.

Người đi đầu là quan thánh chỉ hắn từng gặp ở Hầu phủ.

Cổng phủ tướng quân rộng mở, Hoắc Lâm Phong đứng ở giữa sân nghênh đón, đợi nhóm binh mã kia tới trước cổng, lần lượt tiến vào phủ, câu “Thánh chỉ tới” âm vang xuyên thấu qua ánh ban mai.

Hoắc Lâm Phong vén bào quỳ xuống, rửa tai lắng nghe.

Quan thánh chỉ cầm vải gấm cuộn ngọc, đọc vang thánh ý, những lời quan tâm ân cần, bỏ qua những lời sáo rỗng cuối cùng cũng đến mục đích chính. “—— Nay giao cho Hoắc Lâm Phong đích thân lo liệu, tại vùng đất phía đông nam Tây Càn Lĩnh, xây dựng Trường Sinh Cung, cầu phúc cho đất nước.” Quan thánh chỉ nói, “Khâm —— thử”

Vùng đất phía đông nam chính là Bất Phàm Cung, nếu xây dựng Trường Sinh Cung thì phải phá dỡ Bất Phàm Cung.

Hoắc Lâm Phong dập đầu, trầm giọng nói: “Thần —— tuân chỉ.”