“Cao thêm chút nữa!”
“Như vậy à?”
“Ừm… Được rồi!”
Trước cửa nhà, Mạnh Đình Nguyên giơ cao cánh tay treo lồng đèn đỏ, Lục Chuẩn đứng một bên ngửa mặt lên nhìn, lúc cao lúc thấp, bây giờ cũng xem như hài lòng rồi.
Treo xong, hai người ra liếc từ đầu ngõ đến cuối ngõ, không có ai đi ngang qua, có cảm giác vắng lặng kiềm nén. “Vào trong đi.” Mạnh Đình Nguyên nói, lịch sự nghiêng người, để Lục Chuẩn bước qua ngưỡng cửa trước.
Hai người một trước một sau tiến vào viện, ván cửa kẽo kẹt đóng lại, ngăn cách với không gian bên ngoài, Lục Chuẩn xoay mặt lại nhìn Mạnh Đình Nguyên, cười khúc khích. Nét cười rất cởi mở, nhưng cũng ẩn chứa chút chế giễu, Mạnh Đình Nguyên ngẩn ra, chợt thấy lúng túng.
Lục Chuẩn giải thích: “Tôi là đang cười bộ y phục này của Vương gia, trông tức cười quá.”
Áo gấm và phát quan xa hoa của Vương gia nổi bật quá, trong hoàn cảnh này thì không mặc thế được, Mạnh Đình Nguyên đổi sang một bộ đồ đơn giản thô sơ của dân thường. Chính hắn cũng cảm thấy không thoải mái, hắn chắp tay ra sau, hỏi: “Có phải khó coi lắm không?”
Lục Chuẩn nói: “Cũng không hẳn là khó coi, chỉ là trông không ăn nhập gì với nhau cả.” Cậu xoay quanh người ta nửa vòng, tỉ mỉ đánh giá, “Tôi biết rồi, xiêm y này là xiêm y của dân thường, nhưng phong thái của người vẫn là phong thái của Vương gia, không hợp nhau.”
Mạnh Đình Nguyên càng cứng đờ hơn, tay không biết đặt ở đâu, đường cũng không biết đi thế nào, cứ cắm cọc ở đó với vẻ mặt xấu hổ. Lục Chuẩn tiến lên nửa bước, vươn tay ra vỗ lên vai Mạnh Đình Nguyên, nói: “Thả lỏng đi, không cần câu nệ đâu.”
Vỗ vai xong, cậu lại túm cánh tay Mạnh Đình Nguyên, từ phía sau lưng nhảy tót lên trước mặt, nắm lấy bàn tay người ta.
Mạnh Đình Nguyên thốt nhiên ngước mắt lên, hai tay hắn đều bị cầm lấy, ấm áp quá, hắn không dám nổi trận lôi đình, cứ sững sờ ngây ngẩn nhìn Lục Chuẩn. Không biết làm sao mà mọi thứ lướt qua rất nhanh, Lục Chuẩn buông hắn ra, nhét hai tay hắn vào trong cổ tay áo.
Lục Chuẩn nói: “Tay Vương gia lạnh quá đi, nếu là dân thường thì giữ ấm như vậy nè.”
Mạnh Đình Nguyên thầm lẩm bẩm một câu: “Trái lại tay của cậu rất ấm.”
Lục Chuẩn không nghe rõ, chỉ lo giày vò đối phương, Mạnh Đình Nguyên mặc cho cậu bài trí, đầu tiên là bọc bàn tay, sau đó hạ vai xuống, vóc dáng cao lớn như đang chịu khổ. Bỗng nhiên thấy mặt man mát, hai ngước mặt lên, nhìn thấy những bông hoa tuyết rơi lất phất.
“Tuyết rơi rồi.” Mạnh Đình Nguyên nói.
Lục Chuẩn nói: “Tuyết rơi vào giao thừa, là điềm lành đó.”
Mạnh Đình Nguyên cười khẽ: “Đã trở thành đào phạm rồi mà cũng tính là lành sao?”
Lục Chuẩn nói: “Có lẽ sẽ nhanh chóng không phải nữa đâu.” Cậu dang cánh tay ra, tư thế như đang nghênh đón, xoay vòng vòng trong sân, đợi tuyết mịn phủ đầy mặt mới dừng lại, lỡ va chạm với ánh mắt thâm sâu khó đoán của Mạnh Đình Nguyên.
Tiểu thần tài có kém tinh ý tới đâu thì cũng nhìn ra được, cậu hỏi: “Duệ Vương, người có tâm sự hả?”
Mạnh Đình Nguyên lắc đầu, Lục Chuẩn không tin, nhưng cậu không nghĩ ra được nguyên nhân Mạnh Đình Nguyên đau lòng, hôm đó thoát chết là chuyện vui mà, bây giờ tuy rằng nguy nan nhưng thắng bại chưa định, cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng.
Cậu không thích buồn lo vô cớ, cũng không thích thương xuân buồn thu.
Hai người đứng giữa màn tuyết rơi, Mạnh Đình Nguyên không chịu nói, Lục Chuẩn đoán không ra, chỉ còn lại sự giằng co trong gió lạnh. Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, Mạnh Đình Nguyên hoàn hồn trước, hỏi: “Ai lại bái phỏng vào giao thừa thế này?”
Người bên ngoài: “Gió cuốn mây tan.”
Tiếp sau đó là một câu: “Huynh mới là mây tan, ám hiệu vớ vẩn gì thế không biết.”
Mạnh Đình Nguyên mở cửa ra, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân tiến vào, miệng còn ton hót, mỗi người xách một tráp đồ ăn. Bốn người đi vào trong nhà, vài ba bước là đến hiên nhà, trước khi vào, Hoắc Lâm Phong phủi hết tuyết trên vai Dung Lạc Vân đi.
Dung Lạc Vân đứng yên rất ngoan, khóe mắt liếc thấy sắc mặt của Mạnh Đình Nguyên của Lục Chuẩn, hoài nghi nói: “Sao thế, hai người lại cãi nhau à?”
Lục Chuẩn phủ nhận, nhưng cũng không nói ra nguyên nhân, không trách cậu được, cậu cũng muốn biết rốt cuộc Mạnh Đình Nguyên có tâm sự gì. Ai ngờ, Hoắc Lâm Phong không cần manh mối cũng đoán trúng phóc: “Duệ Vương, có phải đang lo lắng cho mẫu phi không?”
Lúc này Mạnh Đình Nguyên mới thừa nhận: “Mẫu phi vẫn còn ở trong cung, an nguy khó lường, càng sợ hoàng huynh lấy bà ra uy hiếp.” Hắn thở dài một tiếng, “Vốn không muốn nói ra nhưng bị tướng quân đoán được rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Vương gia và tôi đều là người có thân mẫu, tôi hiểu mà.” Hắn vươn tay ra vỗ cánh tay Mạnh Đình Nguyên, “Mẫu phi của Vương gia chắc chắn là con tin đầu tiên, cũng chính vì như thế mà tạm thời bà ấy vẫn an toàn.”
Mạnh Đình Nguyên gật đầu, có câu này an ủi hắn thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, đợi Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân vào nhà, hắn xoay mặt lại nhìn, thấy Lục Chuẩn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, bộ dạng thơ thẩn.
“Đang nghĩ gì thế?” Hắn hỏi.
Lục Chuẩn nói: “Tôi đang nghĩ, có cha mẹ cũng chưa hẳn là chuyện tốt.” Lời ngụy biện dối trá như thế, nhưng cậu nói rất đường hoàng, “Giống như tôi từ nhỏ đã mất cả cha mẹ, bớt đi được rất nhiều phiền não, một mình vui vẻ là đủ rồi, chỉ là…
Mạnh Đình Nguyên truy hỏi: “Chỉ là gì?”
Lục Chuẩn hơi buồn bã: “Chỉ là sống thì không sao, nhưng nếu chết đi, trên đời này cũng chẳng có lấy một người thân tưởng nhớ đến.”
Mạnh Đình Nguyên nói: “Sao có thể chứ? Đại ca và Nhị ca của cậu cũng tính là người thân mà, chúng ta phen này cũng gọi là quan hệ sống chết có nhau rồi, nếu cậu không ghét bỏ, thì thêm ta vào nữa.” Lời lẽ thành khẩn, nhưng không may mắn, hắn bèn sửa lời, “Đón năm mới mà nói cái gì chết với không chết chứ, chúng ta nhất định có thể thành công.”
Lục Chuẩn hớn hở: “Ừm, nhất định có thể thành công!”
Chỉ nói mấy câu mà tuyết đã rơi lớn hơn rồi, trong sân phủ một lớp tuyết trắng mỏng, Mạnh Đình Nguyên ôm sau lưng Lục Chuẩn, giống như huynh trưởng đang bảo vệ cho đệ đệ. Đang tiến vào phòng thì hắn thuận tiện hỏi một câu: “Vậy sau khi thành công thì cậu có dự định gì?”
Lục Chuẩn ấp úng: “Mang theo vàng bạc châu báu về Tây Càn Lĩnh.”
Mạnh Đình Nguyên bật cười: “Vàng bạc châu báu ở đâu ra?”
Lục Chuẩn liền nói: “Lúc đó Vương gia trở thành hoàng đế rồi, chẳng lẽ không thưởng cho chúng tôi sao?!”
Tâm hồn mê tiền, mới nãy còn lo chuyện sống chết, nhưng sâu trong tâm khảm vẫn là một màu vàng sáng lấp lánh, nụ cười của Mạnh Đình Nguyên khó mà kiềm được, tâm trạng phấn khởi hơn, nói: “Vậy thì được, lúc đó nhất định sẽ trọng thưởng, cho cậu hưởng vinh hoa phú quý.”
Trong phòng, trên bàn bày đầy đồ ăn và rượu, gà vịt thịt cá không thiếu món nào, chế biến đặc sắc hơn bình thường, Hoắc Lâm Phong vừa rót rượu vừa nói: “Thẩm thái phó biết được hoàn cảnh của chúng ta nên trước khi đi cứ bắt chúng tôi phải đem những món này về đón giao thừa.”
Nơi này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, đao kiếm vô tình, Dung Đoan Vũ ở chung quả thật không tiện, ban sáng bọn họ đã đưa Dung Đoan Vũ về Thẩm phủ, nhờ Thẩm Vấn Đạo giúp cô ẩn náu.
Dung Lạc Vân nói: “Tối qua Trần Nhược Ngâm không phái người tới hóa ra là vì bị Thẩm đại nhân giữ chân. Thẩm đại nhân còn nói, ông đã cho người truyền tin, bảo Thẩm Châu đại ca điều binh đến Trường An.”
Rót đầy rượu, mọi người cùng nâng chung lên, ai mà ngờ được trong căn phòng đơn sơ này, vừa có Vương gia, tướng quân, cũng có hiệp khách giang hồ, cùng nhau ẩn náu, hôm nay uống rượu đón giao thừa, ngày mai không chừng phải vật lộn giữ mạng sống.
Uống cạn một chung, Đoạn Hoài Khác hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Cổng thành dán cáo thị, viết Duệ Vương, tôi và loạn tặc giang hồ khởi binh mưu phản.” Bá tánh nhìn thấy nhưng không dám nghị luận, ai cũng trốn ru rú trong nhà, trên phố dường như chỉ còn lại kiêu vệ quân đi tuần tra.
Dung Lạc Vân lạnh lùng nói: “Bá tánh không phải kẻ mù, có ai từng thấy chúng ta khởi binh chưa? Nhưng kiêu vệ quân bao vây Duệ Vương phủ, lại là nơi thu hút sự chú ý nhất.” Nói xong còn nở nụ cười, “Trong thành còn lén lút truyền lời, bảo kiêu vệ quân thật vô dụng, đông quân như thế lại không làm nên chuyện.”
Câu nói này nhắc nhở Hoắc Lâm Phong, nhưng hắn không lên tiếng mà tự tính toán trong lòng.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Mạnh Đình Nguyên đi từ cửa sau, đi xem thử những thân binh và thị vệ khác trong ngõ Lục Chuẩn làm biếng, chùi miệng một cái rồi lên giường ngủ trưa, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân nằm trên sạp nhỏ ôm ấp nhau, bầu không khí thân mật khó mà che giấu được.
Đoạn Hoài Khác khó xử ngồi ở bàn, căn phòng lớn như thế này, ngước mắt lên nhìn thấy khung cảnh trên sạp, ho nhẹ một tiếng, hy vọng hai tên không biết xấu hổ kia chừa cho hắn đường sống.
Hoắc Lâm Phong nghe thấy liếc mắt nhìn, nhưng xấu xa lắm, nhét bàn tay lạnh ngắt vào vạt áo sau của Dung Lạc Vân. “Này!” Dung Lạc Vân hét toáng lên, uốn éo trốn tránh, bị ép sau gáy thì nũng nịu cầu xin, “Đừng… Đừng nghịch!”
Đoạn Hoài Khác không thể nghe nổi nữa: “Lạc Vân! Thành ra thể thống gì nữa!”
Dung Lạc Vân liền im bặt, ngượng chín cả mặt, nép mình dưới áo lông cáo. Hoắc Lâm Phong da mặt dày, nở nụ cười, còn ngoắc ngoắc tay như chàng lãng tử: “Đại ca của em ấy ơi, huynh cũng qua đây đi.”
Đoạn Hoài Khác trố mắt kinh ngạc: “Cậu nói cái gì đấy hả?”
Hoắc Lâm Phong vỗ phản: “Huynh cũng lên đây đi, chúng ta ngủ chung.”
Nhà họ Đoạn không hẳn là thư hương, nhưng cũng là gia đình có học biết lễ nghĩa, Đoạn Hoài Khác càng quân tử hơn, lúc này, gò má hắn đỏ ửng, nhìn Hoắc Lâm Phong với ánh mắt khó tin, mắng: “Cậu điên rồi phải không, Định Bắc Hầu cao thượng sao lại có một đứa con trai vô liêm sỉ như cậu chứ?”
Hoắc Lâm Phong hơi giật mình: “Ta gọi huynh lên giường cho ấm… có gì không đúng ư?”
Đoạn Hoài Khác trố mắt líu lưỡi, cho ấm ư? Hai đứa kia đang hận không thể “uyên ương kề cổ”, gọi hắn qua đó ấm cái gì mà ấm? Nghĩ như thế nhưng vẫn đứng dậy, sau khi bước đến bên sạp mặt tỏ vẻ nghiêm túc, nhả ra một câu “Tự trọng”.
Hoắc Lâm Phong nhớ đến trận chiến trên Mạc Thương Đài, hắn đánh thắng Đoạn Hoài Khác, vì thế trả lại một câu “Tự cường” (Cố gắng lên).
Hai người nhìn nhau không nói gì, không ai phục ai, hồi lâu sau, Dung Lạc Vân thò đầu từ trong áo lông cáo ra, dịch ra ngoài một chút, giơ tay kéo Đoạn Hoài Khác xuống. Đoạn Hoài Khác bổ nhào lên trên sạp, ngay kế bên Hoắc Lâm Phong.
Ba người chen chúc nhau, áo lông cáo kê chân, giống như đang đốt lửa trại trò chuyện đêm khuya. Đáng tiếc trời vẫn còn sáng, Dung Lạc Vân cầm một gói hạt dẻ, bóc vỏ ăn, thỉnh thoảng đút cho Hoắc Lâm Phong một hạt, rồi cho Đoạn Hoài Khác một hạt.
“Đoạn cung chủ.” Hoắc Lâm Phong mở lời, “Đêm nay có muốn ra ngoài không?”
Đang bị cả thành truy nã mà, Đoạn Hoài Khác hỏi: “Làm gì?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Tốt xấu gì cũng là giao thừa, phải ra ngoài tìm chút niềm vui chứ.” Hắn giơ cánh tay quàng qua vai Đoạn Hoài Khác và Dung Lạc Vân, trái ôm phải ấp, “Ta thấy thành Nam ổn phết, ý hai người thế nào?”
Đêm giao thừa, kiêu vệ quân nhất định sẽ lơi lỏng cảnh giác, là cơ hội tốt để ra tay, chỉ là phen này nếu tấn công thì sau e sẽ khó mà kiên trì được. Đoạn Hoài Khác không hiểu: “Ý của cậu là?”
Hoắc Lâm Phong móc ra một tấm bản đồ từ trong ngực áo, hiển nhiên đã có kế hoạch từ trước, hắn nói: “Thân binh bên ngoài của Duệ Vương vẫn chưa tụ hợp hết, chúng ta không đủ nhân lực, bất luận thế nào cũng không chống cự nổi binh mã của thành Trường An, nếu muốn thắng thì ‘bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu.”
Chỉ có kéo hoàng đế xuống thì những kẻ khác mới lần lượt đầu hàng.
Dung Lạc Vân hỏi: “Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, là nơi khó tiến công nhất, nhưng bây giờ hoàng đế vẫn chưa biết suy nghĩ của chúng ta.” Ngón tay chỉ lên bản đồ, “Chủ động tấn công ở cổng thành phía Nam, là để hoàng đế tưởng chúng ta muốn trốn về phương nam, sau đó nhất định sẽ tăng cường binh lực canh gác, vậy thì hộ vệ của hoàng cung sẽ phải giảm bớt.”
Sau khi hiểu ra, Đoạn Hoài Khác ưng thuận ngay tức khắc: “Ta đi.”
Dung Lạc Vân hồ hởi nói: “Ta cũng đi!”
Lục Chuẩn ở trên giường dang tay dang chân ngủ, mơ màng nói: “Đệ cũng đi…”
Hoắc Lâm Phong nói: “Tối nay không đem theo binh lính nào, chỉ bốn chúng ta đi, nếu dễ dàng thoát thân thì hoàng đế sẽ tưởng rằng chúng ta vứt bỏ Duệ Vương, từ đó mà thả lỏng cảnh giác.”
Ba người tụ lại bàn bạc, lúc trước ở Bất Phàm Cung, Hoắc tướng quân hạ mình làm đại đệ tử, nói gì nghe nấy, cuối cùng thời thế thay đổi, bây giờ hai vị cung chủ phải nghe theo sắp xếp của hắn.
Xì xì xào xào, tuyết đã dày được nửa bàn tay.
Cả thành phủ đầy tuyết trắng, điểm xuyết mấy đèn lồng đỏ.
Chỉ đợi màn đêm buông xuống, quân phỉ xuất phát, náo loạn cả thành Trường An.