Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 107: Vậy thì thử xem




Trong thư các đã không còn tiếng lật sách, Trần Nhược Ngâm nằm xuống giường, nhắm mắt lại, bàn tay gõ nhịp, đang ngâm nga một điệu khúc. Mùi đàn hương cháy từ nồng thành nhạt, trà thanh từ nóng thành lạnh, mà điệu khúc này vẫn chưa kết thúc.

Quản gia bưng nước trà mới nấu tới, bước chân khẽ khàng, quỳ xổm bên giường dâng lên cho Trần Nhược Ngâm. Trần Nhược Ngâm hé mở mắt nhưng không nhận, híp mắt cười nói: “Lúc này Hoắc Lâm Phong chắc đã gặp Hoàng thượng rồi.”

Quản gia đáp: “Họa này lớn hay nhỏ, chỉ có thể xem vận may của hắn.”

Trần Nhược Ngâm nói: “Sao, ngươi đã liệu chắc là họa rồi ư?” Bây giờ mới nhận tách trà, thổi phù phù, đặt bên miệng nhấp một hớp, “Là họa hay là phúc, chưa biết được đâu.”

Quản gia không hiểu, nói: “Tướng gia, A Trát Thái đã chết, tình thế bây giờ đối với Hoắc Lâm Phong trăm hại không một lợi mà.”

Nhân chứng đã chết, là chết trước mặt Hoàng thượng, vậy tâm Hoàng thượng hướng về ai, nhìn thôi cũng rõ. Hoắc Lâm Phong sau khi tiến cung biết được chân tướng thì còn có thể làm gì nữa, chỉ đành á khẩu im lặng, hoàn toàn không có cách nào khác.

Uống hết tách trà, Trần Nhược Ngâm nói: “Ngươi quá coi thường vị Hoắc tướng quân kia rồi, sao hắn có thể im lặng cam chịu được chứ? Hắn nhịn được, thì Định Bắc quân cũng nhịn không được.”

“Nhưng…” Ánh mắt quản gia toát lên sự hồ nghi, “Nhưng bây giờ hắn đơn thương độc mã, Hoàng thượng còn có thể kiêng kỵ gì nữa?”

Trần Nhược Ngâm nói: “Bây giờ Hoàng thượng không kiêng kỵ, vậy sau này thì sao?” Ông ngồi dậy, giường mây kẽo kẹt, “Hoàng thượng mới đăng cơ, dám chọc đến đại quân Tái Bắc ư? Hoắc Chiêu đã chết, nếu Hoắc Lâm Phong ở Trường An có bất trắc gì, Hoắc Kinh Hải nhất định sẽ dẫn binh tới đây.”

Có binh thì nắm đấm sẽ mạnh, huống hồ Hoắc thị tuy rằng trung liệt, nhưng trước giờ không phải kẻ nhát gan. Quản gia hơi giật mình, hỏi: “Nhưng Hoàng thượng dựa vào tướng gia, ắt phải dốc sức bảo vệ tướng gia chứ?”

Trần Nhược Ngâm hừ một tiếng: “Bảo vệ ta? Người mà Hoàng thượng bảo vệ là chính bản thân Hoàng thượng.”

Cầm quyển kinh thư lên, Trần Nhược Ngâm lật một trang, Bồ Tát, Phật tổ bên trong, tất cả đều là bậc thần linh có ánh sáng thiêng liêng, chuyện nhân gian, thần phật không có sức phù hộ, càng không thể trông mong vào kẻ khác.

“Đầu tiên là gậy ông đập lưng ông.” Ông nói, “Sau đó mới có thể bàn bạc điều kiện.”

Một đám ngự thị từ trong điện đi ra, đóng cửa lại, ngự tiền không ai ở lại hầu hạ, nội quan đứng chầu bên ngoài, dỏng hai lỗ tai lên lắng nghe âm thanh trong điện.

Lúc này, hai bên trái phải như có tiếng bước chân lại gần, đinh đang leng keng, là tiếng động của thị vệ đeo gươm. Người ở điện bên vội vàng chạy tới, tay che lên miệng nói: “Đại nhân, ngự đình úy đã tiến vào hai bên điện, gần cả trăm người.”

Nội quan nhấc đầu mắt: “Có lệnh không?”

Gã nô tài nói: “Võ đại nhân dẫn đầu, là ý chỉ của Hoàng thượng.”

Nội quan nói: “Phụng chỉ hành sự, vậy ngươi hoảng loạn cái gì, không có một chút tinh thần ổn định gì cả.”

Gã nô tài run rẩy: “Nô tài sợ…” Đang yên đang lành tự dưng gọi nhiều ngự đình úy đến làm gì, còn ẩn nấp ở hai bên điện, chẳng lẽ… định giết ai trở tay không kịp sao?

Nội quan túm vai gã nô tài, chỉ tay về cửa điện, sắc mặt thâm sâu: “Ngự đình úy có giết hay không còn phải xem người bên trong có thức thời hay không, nhưng mà…”

Ông không dám nói nữa, chỉ sợ cả trăm ngự đình úy cũng đánh không lại người kia.

Trong chính điện, tân đế ngồi ở trên cao, bên cạnh chỉ có một thị vệ đeo gươm, Hoắc Lâm Phong đứng ở bên dưới, mới hành lễ xong đứng dậy, góc bào còn khẽ phất phơ.

Nơi này chỉ là một tiểu điện, có hơi thanh vắng, khi không có ai nói chuyện trông yên tĩnh lạ thường. Hoàng đế nở nụ cười, cất lời trước: “Hoắc tướng quân đến Trường An đã một thời gian, đáng lẽ phải triệu kiến từ lâu nhưng trẫm cứ luôn bận rộn.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Hoàng thượng mới đăng cơ, chắc hẳn phải bộn bề công việc.”

Hoàng đế nói: “Có bận rộn thế nào cũng không thể chậm trễ việc với tướng quân được, trẫm thấy hôm nay trời đẹp, nên gọi tướng quân vào cung.” Hoàng đế dừng lại một lát, giọng điệu ân cần tăng thêm chút buồn bã, “Lần trước đến Trường An, Định Bắc Hầu vẫn còn tại thế, chỉ trong một năm mà đã vật còn người mất.”

Hoắc Lâm Phong lập tức đáp: “Hoàng thượng, phụ thân thần tuy rằng không phải là chết oan, nhưng quả thật là bị kẻ gian hại.”

Trên án thư bày mật hàm qua lại của Trần Nhược Ngâm và A Trát Thái, sau khi được phiên dịch, ý cấu kết với giặc được thể hiện rõ rành rành, Hoắc Lâm Phong tiếp tục nói: “Thần thân là con, muốn đòi lại công đạo cho phụ thân, ngoại trừ phụ thân, còn có các tướng sĩ tử chiến trên sa trường, những bá tánh bị hại trong thành Tái Bắc.”

Hắn móc ra một vật từ trong lồng ngực, tiến lên phía trước, hai tay dâng cho cho thị vệ. Hoàng đế nhận lấy từ tay thị vệ, vừa mở ra vừa hỏi: “Sổ sách này là gì?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Sổ sinh tử.”

Mặt hoàng đế lộ vẻ kinh ngạc, mở ra đọc thật tỉ mỉ, chỉ thấy một bảng danh tính chằng chịt, người tử thương không đếm xuể, không nhìn thấy điểm cuối, còn có những người không rõ danh tính, những người thất lạc, đủ thứ loại.

Hoắc Lâm Phong bẩm báo: “Hoàng thượng, nếu không xử tử Trần Nhược Ngâm, thì khó lòng nào hòa tan băng giá trong lòng bá tánh Tái Bắc.”

Những lời ân cần đã nói rồi, chuyện quá khứ cũng đã nói đến chán, Hoắc Lâm Phong không muốn quanh co nữa, không đợi Hoàng đế trả lời, hắn nói thẳng: “Nếu muốn thẩm vấn A Trát Thái thì xin Hoàng thượng giải hắn ra đây, hôm nay hãy để tất cả mọi chuyện ra ánh sáng.”

Nói xong, trong điện tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, xoạch, hoàng đế đóng quyển sổ lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Nhiều sinh mạng như thế, nhưng bỏ xuống lại nhẹ nhàng như không, vừa mở miệng, lời cũng nhẹ tựa lông hồng: “Hoắc tướng quân, A Trát Thái đã chết trong thiên lao rồi.”

Ngoài dự liệu, Hoắc Lâm Phong không hề tỏ ra kinh ngạc, mà rất trầm tĩnh điềm nhiên, càng khiến người ta hoang mang. Hoàng đế nhìn hắn chăm chú, tay đặt trên tay vịn ghế, hơi bất an, nói: “Gã man tặc đó sợ tội nên tự sát.”

Hoắc Lâm Phong cười lạnh rồi nói: “Hoàng thượng, A Trát Thái là thủ lĩnh của Đột Quyết, là tù binh.”

Một thủ lĩnh quân địch, sao có thể tự nhận mình là tội nhân chứ, “sợ tội tự sát” đúng là trò cười hoang đường.

Hoắc Lâm Phong chắp tay sau lưng, tư thế này cực kỳ kiêu ngạo, nói đúng hơn là vô lễ, nhưng hắn nói càng kiêu ngạo hơn: “Hoàng thượng, chúng ta đều biết rõ, nếu A Trát Thái chết, tức là Hoàng thượng muốn che chở cho Thừa tướng tới cùng đúng không?”

Hoàng đế lắc đầu: “Nếu trẫm muốn bảo vệ Thừa tướng thì đã giết A Trát Thái, nhưng trẫm muốn trị tội Thừa tướng, giờ A Trát Thái chết trẫm cũng không còn cách nào.”

Hoắc Lâm Phong hơi giật mình, khoảnh khắc đó, hắn tưởng rằng người đang ngồi ở trên là tiên đế. Không sai, chứng cứ, luật pháp, dân ý, tất cả những điều này có cái gì quan trọng đâu, trước giờ đều là thiên tử vung tay áo, tùy theo ý thích của bản thân.

Năm xảy ra án của Đường Trinh, không có chứng cứ cũng có thể tru di toàn tộc, bây giờ Trần Nhược Ngâm tội ác tày trời, là tha hay phạt thì cũng phải xem thánh ý thế nào.

“Vậy thần hỏi một câu…” Hoắc Lâm Phong nói, “Hoàng thượng có muốn xử lý Thừa tướng không?

Hoàng đế tựa lưng ra sau, chân mày thả lỏng, hoàn toàn không thể biết được tâm sự, hồi sau, hoàng đế điềm tĩnh nói: “Khi trẫm còn là Thái tử, đều dựa vào sự phò trợ của Thừa tướng, bây giờ đăng cơ xưng đế, thì càng không thể thiếu một cánh tay đắc lực.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Vậy ý của Hoàng thượng là muốn bảo vệ Thừa tướng?”

Hoàng đế đáp: “Không, cánh tay đó, trẫm hy vọng là Hoắc tướng quân.”

Nhiều năm nay, Định Bắc Hầu và Thừa tướng khống chế lẫn nhau, Hoắc Chiêu qua đời rồi, nếu như bao che cho Thừa tướng, nhất định sẽ chọc đến cả Hoắc gia, huống hồ Trần Nhược Ngâm đã già, có thể ỷ lại được bao nhiêu năm nữa chứ.

Kèo mua bán này rất dễ tính toán, Hoàng thượng không phải kẻ khờ. Hoắc Lâm Phong càng rõ hơn, Hoàng thượng đã có ý định từ bỏ Trần Nhược Ngâm rồi, nhưng không quang minh chính đại thôi, ngược lại lừa hắn vào cung, chứng tỏ là muốn tạm thời giữ lại Trần Nhược Ngâm để làm tiền cược, đàm phán điều kiện với hắn.

Đàm phán ổn thỏa rồi mới diệt trừ lão tặc họ Trần.

Còn nếu đàm phán thất bại, người gặp tai ương chính là hắn.

Hoắc Lâm Phong khẽ nhúc nhích tai, khóe mắt liếc qua cửa ngách bên trái và bên phải, nghe thấy có tiếng thở ở trong hai bên điện, có lẽ là một đội thị vệ. Tiểu điện này nằm sâu trong hoàng cung, nếu không ai dẫn đường thì muốn trốn ra ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Hắn hỏi: “Hoàng thượng muốn làm gì?”

Hoàng đế cười nói: “Hoắc tướng quân thật thẳng thắn, thứ trẫm muốn, không gì hơn là giang sơn ổn định.”

Hoắc Lâm Phong giả ngốc: “Hoàng thượng đã đăng cơ rồi, có gì không ổn nữa ư?”

Hoàng đế nói: “Trẫm cũng nói thẳng thắn vậy, Nhị hoàng tử từ nhỏ đã lắm bệnh, không có tiền đồ, Duệ Vương lại nằm gai nếm mật mười mấy năm, tâm tư lớn hơn trời.” Cúi người đặt tay lên mép bàn, hai mắt lóe sáng, “Hoắc tướng quân, Duệ Vương có sự giúp đỡ của tướng quân, có đám người giang hồ trợ lực, trẫm ăn ngủ cũng khó yên…”

Chân mày Hoắc Lâm Phong chợt nhếch lên: “Hoàng thượng, thần và Duệ Vương không có cấu kết với nhau.” Hắn dứt khoát nói thẳng, “Thần dốc sức vì bách tính, chỉ cần Hoàng thượng một lòng vì dân, thần ắt sẽ trở thành cánh tay của Hoàng thượng.”

Ý của hắn đã cực kỳ rõ ràng, hoàng đế trừng trị Thừa tướng, an ủi lòng dân, thì đương nhiên sẽ bình an vô sự. Nhưng hoàng đế sao mà dễ tin vậy được, hỏi: “Hoắc tướng quân, tướng quân muốn trẫm lấy giang sơn và hoàng vị ra đánh cược ư?”

Tay áo long bào hất qua, mật hàm, sổ sách, bút mực đầy bàn đều bị quét hết xuống đất. Hai bên điện đồng loạt truyền tới tiếng rút gươm, hoàng đế nói: “Nếu trẫm giết Thừa tướng trước, thì thật sự sẽ trở thành quả nhân cô độc thế đơn lực bạc, đến lúc đó chọn trẫm hay chọn Duệ Vương, tất cả đều dựa vào ý muốn của Hoắc Lâm Phong!”

“Trẫm không dám cược, trẫm đã ngồi ở đây rồi thì sẽ không bao giờ thoái nhượng.” Hoàng đế thấp giọng nói, “Trừ phi, phải để ngươi, để bá quan văn võ trong triều, ngoại trừ trẫm ra thì không còn ai để chọn lựa.”

Hoắc Lâm Phong khẽ kinh ngạc: “Ý của Hoàng thượng là…”

Hoàng đế nói: “Duệ Vương thất thế trước, trẫm mới an tâm, Mạnh Đình Nguyên hắn ta phải chết trước, trẫm mới có thể tự chặt đứt cánh tay của mình!”

Hoắc Lâm Phong cao giọng: “Hoàng thượng, Duệ Vương là huynh đệ thủ túc của người, sao có thể nói giết là giết?”

Hoàng đế bỗng nở nụ cười: “Đường Trinh cũng vô tội đấy, nhưng chẳng phải cũng nói giết là giết sao?”

Vừa dứt câu, mặt Hoắc Lâm Phong lập tức biến sắc, hàng lông mày phủ một lớp băng giá, ánh mắt sắc như dao nhìn lên thiên tử. Hoàng đế tiếp lấy ánh mắt hắn, đứng dậy nói: “Huống hồ Duệ Vương không hề vô tội, hắn ta không có liên quan đến ngươi, nhưng cấu kết với lũ phản tặc giang hồ là chuyện chắc chắn rồi.”

Phản tặc giang hồ… Là chỉ Bất Phàm Cung.

“Duệ Vương có sự trợ giúp của Bất Phàm Cung, trẫm không yên tâm.” Hoàng đế nói, “Phụ hoàng từng ra lệnh cho Hoắc tướng quân diệt trừ Bất Phàm Cung, nhưng đáng tiếc không có kết quả, bây giờ lũ tặc đó tụ tập trong phủ Duệ Vương, trẫm phải tự mình ra tay thôi.”

Hoắc Lâm Phong vội vàng nói, mang theo ý uy hiếp: “Bất Phàm Cung không phải phản tặc, mong Hoàng thượng suy nghĩ lại!”

Hoàng đế cười nói: “Đã muộn rồi.”

Hoắc Lâm Phong bừng tỉnh, lừa hắn vào cung, ngoài sáng là bàn chuyện xử lý Trần Nhược Ngâm, ý đồ muốn lôi kéo hắn. Nhưng trong tối là muốn vây bắt Duệ Vương phủ, đánh đòn phủ đầu, diệt sạch Mạnh Đình Nguyên và đám người Dung Lạc Vân.

Đáng tiếc hoàng đế tính sai một bước, hoàng đế không biết mối quan hệ của Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân.

Vừa dứt lời, Hoắc Lâm Phong đã xoay người định đi, hoàng đế phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ Hoắc tướng quân muốn kết đồng bọn với người giang hồ sao?!”

Sau câu này, cửa lớn hai bên điện phá mở, gần trăm ngự đình úy ùa ra, xách gươm bao vây Hoắc Lâm Phong.

Hoắc Lâm Phong không mang kiếm, dùng tay không hỏi: “Muốn huyết tẩy đại điện phải không?”

“Đây là hoàng cung.” Hoàng đế nói, “Ngươi trốn không thoát đâu.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Vậy thì thử xem.”

Trời trong xanh cả một buổi chiều, lúc này sắc trời dần tối, dường như cũng ấm áp hơn, trong thành Trường An, hai nghìn kiêu vệ xách giáo mác bắt đầu khởi động, bao vây chặt chẽ Duệ Vương phủ như cái thùng sắt.

Trong phủ dường như có tiếng đàn truyền ra.

Đợi chân trời đỏ rực như máu, cánh cổng sơn mài bị phá ra, giống như một tiếng còi hiệu biến đổi đất trời.

Tác giả:

Tiểu Hoắc: Hoàng thượng, người không biết gì về kungfu Trung Quốc rồi.