Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 54: Tiểu Hoắc dũng cảm




Dung Lạc Vân hỏi: “Vì sao huynh lại xin lỗi?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Làm sai cho nên xin lỗi.”

Dung Lạc Vân ngạc nhiên, hai ngày nay bọn họ sớm tối bên nhau, đối phương đã làm sai chuyện gì? Y mỏi cổ, kéo Hoắc Lâm Phong ngồi xuống cạnh mình, hỏi: “Làm sai chuyện gì?”

Một chuyện rất lớn, một lỗi lầm kinh thiên động địa, đã sai đủ mười bảy năm rồi.

Hoắc Lâm Phong nhìn chằm chằm không khí không lên tiếng, Dung Lạc Vân vịn vai hắn, lắc cánh tay hắn, càng ngày càng tò mò truy hỏi. Hắn phải mở miệng như thế nào đây, nói với y rằng, cha mẹ em cuối cùng chết ở đại mạc xa xôi.

Dưới kiếm của phụ thân ta…

Một khi thừa nhận, quan hệ của bọn họ sẽ hoàn toàn thay đổi.

“Chuyện sai này…” Hoắc Lâm Phong lên tiếng, không thể che đậy được những hoài nghi và hỗn tạp, xoay mặt đối diện với đôi mắt của Dung Lạc Vân, giống như dao kề trên cổ, “Hồi sau ta sẽ nói cho em biết.”

Dung Lạc Vân đang hiếu kỳ lắm rồi: “Sau khi rửa mặt hả?”

Chỉ một câu nhẹ nhàng, mà mang sức mạnh cực kỳ lớn, đẩy Hoắc Lâm Phong đến vách núi, hắn cố nặn ra nụ cười: “Vậy thì nhanh quá, trễ hơn chút nữa.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Sau khi dùng bữa sáng?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Em đang mua đồ trả giá đấy à?”

Dung Lạc Vân bật cười, lúc nãy quả thật tò mò lắm, lảm nhảm mấy câu lại biến thành giải sầu. Nói đến khát rồi, y bước xuống giường đi đến bên bàn rót trà lạnh uống. vừa ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy bức họa treo trên tường, cứ treo như thế, còn cả hai chữ “Ta yêu”, vậy mà không sợ người hầu dọn dẹp nhìn thấy.

Y nhìn ngắm bức tranh, mở miệng nhắc: “Lát nữa ta sẽ về Bất Phàm Cung, lỗi lầm kia chắc phải đợi lần sau gặp rồi nói vậy.” Uống hết tách trà, duỗi tay lấy đế tách đặt xuống bàn, bỗng nhiên nghe thấy từ phía sau có tiếng bước chân hoảng loạn dồn dập.

Dung Lạc Vân bị ghìm chặt lấy eo, lảo đảo một chút, trượt tay đánh vỡ tách trà bằng sứ. Y phát ra tiếng kêu kinh ngạc, mắt mở trừng trừng nhìn những mảnh sứ bay rơi tán loạn, cũng đồng thời chui lọt vào trong lòng Hoắc Lâm Phong.

Hai cánh tay sắt thép càng ghì càng chặt, quấn lấy y khiến y không thở nổi. Y không hiểu vì sao, chỉ thấy phế phủ cũng sắp bị ép nát rồi, nếu cứ thế này chắc y phải dùng tới Tỏa Tức Quyết mất.

Vành tai ngưa ngứa, Hoắc Lâm Phong cọ cằm vào mặt y, lực độ và cách thức giống như một con mãnh thú đang cầu hòa với thợ săn. Y không có cách nào cựa quậy, đành để yên cho hắn xâu xé, hỏi: “Huynh sao thế?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Khoan đừng đi, đừng rời khỏi ta.”

Giọng nói kia rất trầm, trong giọng điệu không lẫn chút tạp chất nào, tất cả đều là cầu xin. Nếu như chỉ là thái độ làm nũng thường ngày thì Dung Lạc Vân nhất định sẽ mềm lòng đến mức hồ đồ, ở lại bao nhiêu ngày cũng đồng ý.

Nhưng Hoắc Lâm Phong quả thật rất kì lạ, giống như là nếu y bước ra khỏi đây thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy.

Dung Lạc Vân nhớ lại chuyện lúc sáng, phía giường bên cạnh đã lạnh căm căm, rõ ràng là cả đêm đều không có người sưởi ấm. Hoắc Lâm Phong đứng trong phòng, đang yên đang lành lại nhắc đến Tam hoàng tử, còn đoán ra thân phận của y.

Còn có lỗi lầm mà hắn nhắc đến, đó là gì?

Y hơi hồi hộp, nhưng khó hiểu nhiều hơn, chỉ thiếu duy nhất là sự mềm lòng cần có trong lúc này. “Ta sẽ đợi tới hoàng hôn mới đi.” Y nhận thức được, câu trả lời này giống như một sự thúc ép, “Đến lúc đó nhất định phải về Bất Phàm Cung.”

Lặng thinh một lúc, Hoắc Lâm Phong đáp: “Được.”

Hắn từ từ buông tay ra, lùi lại hai bước, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Đi ra tới cửa gọi Đỗ Tranh hầu hạ, còn mình thì thẫn thờ ngồi ở bậc thềm trước cửa.

Thân là chủ gia đình vậy mà không rửa mặt không thay đồ, khoác áo choàng tơ tằm ngồi ngẩn người.

Hoắc Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xanh trong không một gợn mây, mặt trời giống như một quả quýt đang phát sáng. Không biết những chiếc đèn cầu hồn đã trôi tới nơi nào rồi, cha mẹ và đệ đệ của Dung Lạc Vân không biết có nghe được những lời tối qua hay không.

Nếu phu thê Đường Trinh nghe được “con trai Định Bắc Hầu”, chỉ e tối nay sẽ tới báo mộng cho Dung Lạc Vân.

Cho nên hắn không thể kéo dài quá lâu, lỗi lầm mà nhà họ Hoắc gây ra hắn nhất định phải thừa nhận. Hắn lại nhìn về phía ánh mặt trời, đợi đến hoàng hôn, hắn sẽ giãi bày tất cả.

Hoắc Lâm Phong hít thở nặng nề một hồi, dứt khoát đứng dậy, sải bước quay về phòng ngủ.

Trong phòng có tiếng leng keng, Dung Lạc Vân và Đỗ Tranh bò dưới đất thu dọn mảnh sứ vỡ. “Thiếu gia nhà huynh bị làm sao thế?” Dung Lạc Vân hỏi, “Sáng nay huynh ấy kỳ lạ lắm.”

Đỗ Tranh hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”

Dung Lạc Vân đáp: “Ta nói là ta phải đi về, huynh ấy không cho, còn ôm chặt lấy ta như ta sắp đi vào chỗ chết ấy.”

Đỗ Tranh vừa nghe liền tức tối: “Này, cung chủ đừng có đắc ý!”

Dung Lạc Vân thầm nghĩ, mình đắc ý lúc nào? Y tới gần, khẽ kể lại: “Huynh biết không, tối qua bọn ta đi thả đèn, có khi nào có mấy thứ không sạch sẽ bên bờ sông ám lên người huynh ấy không?”

Đỗ Tranh trợn mắt, cũng tới gần: “Cung chủ có đề cập thiếu gia với cha mẹ cung chủ không?”

Đâu chỉ đề cập, còn thẳng thắn nói hai người là đoạn tụ, Dung Lạc Vân nghĩ một hồi liền thẹn thùng. Đỗ Tranh bép vào đùi, bừng tỉnh nói: “Nhất định là cha mẹ cung chủ tối qua đã tìm thiếu gia rồi, nhập mộng thẩm vấn thiếu gia có thật lòng với cung chủ hay không đấy.”

Dung Lạc Vân ngây ra như phỗng, thảo nào mình chỉ nói là muốn đi về thôi mà huynh ấy lại phải ứng mạnh như thế, là muốn được cha mẹ mình tin tưởng sao? Ây dô, cha mẹ cũng thật là, mới biết tin đã dọa người ta như thế này, mình phải làm sao đây…

Thì thầm một lúc, y đứng dậy vừa quay đầu lại đã thấy Hoắc Lâm Phong khoanh tay đứng dựa trên cửa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều lặng lẽ cân nhắc, đều muốn nói chuyện như chưa có gì xảy ra.

“Huynh…”

“Em…”

Cả hai lên tiếng cùng lúc.

Hoắc Lâm Phong bật cười, mím môi ý bảo Dung Lạc Vân nói trước. Dung Lạc Vân nói: “Có phải huynh nên cạo râu rồi không?” Lúc nãy cọ lên mặt y có hơi cộm.

Hoắc Lâm Phong nhân cơ hội nói: “Vậy làm phiền em rồi.”

Hai người ngồi trước gương, một tấm khăn vải lau hai bên mặt, lau xong bôi một ít sáp thơm. Tay trái Dung Lạc Vân nâng cằm Hoắc Lâm Phong, tay phải cầm một lưỡi dao mỏng, tỉ mẩn cạo đi một lớp râu lún phún. Hoắc Lâm Phong cũng cạo cho y, y giương cằm lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào đối phương.

Y hỏi: “Huynh có kết đồng minh với Tam hoàng tử không?”

Hoắc Lâm Phong cười nói: “Song phương bình đẳng thì mới kết đồng minh, giữa thần tử và hoàng tử chỉ có lòng tận tụy cống hiến.” Một khi hắn đồng ý, hắn sẽ phải nhờ cậy vào Tam hoàng tử, trở thành vây cánh của Tam hoàng tử.

Dung Lạc Vân hỏi tiếp: “Vậy huynh có đồng ý không?”

Hoắc Lâm Phong hỏi ngược lại: “Em muốn ta làm như thế nào?”

Dung Lạc Vân lắc đầu, y chưa từng do dự, từ lúc bắt đầu đã không muốn Hoắc Lâm Phong đồng ý. Thứ nhất, Hoắc Lâm Phong không lộng quyền; thứ hai, Hoắc Lâm Phong rất khó trở về Tái Bắc, bởi vì Tam hoàng tử đã nghi kỵ rồi, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ gây ra đại họa; thứ ba, thiên hạ cần có minh quân, y không thể chắc chắn rằng Tam hoàng tử là minh quân.

Dù sao đây cũng là chuyện lớn, cần phải cân nhắc kỹ càng.

Cạo xong rửa mặt, sau khi thay y phục thì đi ra phòng khách, bữa sáng đã được dọn lên. Dung Lạc Vân vừa ăn vừa nghĩ, hai ngày này phải lượn hết phủ tướng quân, đi thăm thú hết mọi hang cùng ngõ hẻm ở đây, vì chẳng biết phải giết thời gian như thế nào nữa.

Vì thế y hỏi: “Hôm nay chúng ta làm gì?”

Hoắc Lâm Phong húp cháo: “Làm gì cũng được.” Húp xong lau miệng, nhìn ra ánh nắng bên ngoài. Hắn nhìn ngắm một lúc lâu, chậm rãi hỏi: “Tiểu Dung, em có thể tặng ta một bức họa nữa không?”

Dùng bữa xong, bọn họ ngồi ở phòng khách, trải giấy bút mực nghiên ra. Sau khi cho các hạ nhân lui, Hoắc Lâm Phong đích thân mài mực, một người chinh chiến trên sa trường lại làm công việc của thư đồng, có chút mới mẻ.

Dung Lạc Vân nhìn xem với ánh mắt ngạc nhiên, ngón tay nghịch mực tàu, ánh nắng rọi vào, y nằm soài trên giấy như mắc chứng lười biếng, đổi thành nằm nhìn Hoắc Lâm Phong. Y hỏi: “Muốn bổn họa sĩ vẽ cái gì nào?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Em.”

Y giật mình: “Ta làm sao? Rốt cuộc muốn ta vẽ cái gì?”

Hoắc Lâm Phong vẫn đáp: “Vẽ em.”

Dung Lạc Vân lập tức ngồi thẳng lưng, vẽ mình ư? Từng thấy người vẽ non nước vẽ người, vẽ cây cỏ chim chóc, vẽ muông thú, nhưng chưa từng nhìn thấy ai vẽ chính mình cả. Y gác bút bãi công, ôm hộp mứt ăn hạt, hiển nhiên là không muốn phối hợp.

Mài mực xong, Hoắc Lâm Phong nói: “Ta muốn có một bức họa vẽ về em, bồi tranh rồi treo bên cạnh bức họa của ta, cho có đôi có cặp.” Cả ngày đều luyện binh hô hiệu, lần đầu tiên tận tình van nài, “Nếu ta vẽ đẹp thì đã không cần nhờ đến em, chỉ sợ vẽ xong lại bị em nói là tranh trừ tà.”

Dung Lạc Vân cười khúc khích, lí do mất mặt như thế cũng nói ra rồi, đúng thật là làm khó Hoắc Lâm Phong rồi. Trong lòng y dĩ nhiên đã đồng ý, nhưng được sủng sinh kiêu, cứ thích làm nũng: “Đến lúc đó huynh chỉ lo ngắm tranh không ngắm ta, ta phải làm sao đây?”

Hoắc Lâm Phong khẽ cười: “Tuy rằng em là họa sĩ tài ba, nhưng tranh vẽ không thể nào đẹp bằng người thật, chỉ khi nào không gặp được em ta mới ngắm tranh đỡ nhớ thôi.”

Dung Lạc Vân trước giờ vẫn không hiểu, vì sao các cô nương ở Triều Mộ Lâu đã nhìn chán cảnh phong nguyệt nhưng vẫn luôn tin những lời ủy mị của đàn ông. Bây giờ thì y đã hiểu rồi, những lời đường mật quả thật có thể khiến người ta mê mẩn. Y mê mẩn cầm bút lên, mê mẩn chấm mực, quên mất phải hỏi một câu —— Vì sao lại không gặp được y?

Đầu bút chạm vào giấy trắng, y hỏi: “Vẽ hình dáng gì đây?”

Trong đầu Hoắc Lâm Phong rất hỗn loạn, dù giọng nói, nụ cười, gương mặt, vóc dáng đều là một, nhưng lại có trăm nghìn cảnh sắc khác nhau. Khi đeo phát quan, buộc cao đuôi ngựa, khi thì nhếch mép, khi thì cau mày, hắn chẳng thể nào chọn ra được dáng vẻ hắn thích nhất.

Dùng dằng hồi lâu, hắn chọn ra khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Dung Lạc Vân.

Trong lúc trầm ngâm đó, Dung Lạc Vân đã đưa bút cho hắn, đổi chủ ý: “Thôi huynh vẽ đi, ta muốn để huynh vẽ.” Rồi còn nhỏ giọng nhấn mạnh trọng điểm, “Ta vẽ cùng với huynh, sau đó huynh viết mấy chữ kia nữa.”

Hoắc Lâm Phong giả ngơ: “Mấy chữ nào?”

Dung Lạc Vân nói: “… Lạc Vân huynh yêu.”

Y đứng trước người Hoắc Lâm Phong, cùng nhau cầm bút, vẽ vời trên giấy. Sa bào màu xanh trắng, phát quan bằng bạc, mặt âm trầm như nước, hai mắt sáng tựa vì sao. Đây là góc nhìn của Hoắc Lâm Phong, khi đó chỉ thoáng thấy một giây đã ấm đầu đuổi theo.

Khi đó ai mà ngờ hôm nay sẽ cử án tề mi.

Lúc này cũng khó mà dự liệu tương lai sẽ diễn biến đến đâu.

Dần dần đã vẽ xong, Dung Lạc Vân buông tay, ngoan ngoãn dịch sang một bên. Hoắc Lâm Phong một mình cầm bút, đợi mực đã khô gần nửa mới đè xuống một góc, viết bốn chữ: Lạc Vân ta yêu.

Viết xong xoay mặt lại, thấy người mình yêu đang chắp hai tay, miệng lẩm bẩm. Dung Lạc Vân đang truyền lời với cha mẹ, đây là người mà y đã quyết định sẽ chung sống, có thể thân thiết, có thể tin tưởng, mong cha mẹ đừng hù dọa người ta nữa.

Hoắc Lâm Phong gọi Đỗ Tranh tới, bảo đem tranh đi bồi, đồng thời nói thầm gì đó vào tai Đỗ Tranh.

Dung Lạc Vân không chú ý, đợi người vừa đi, y nói: “Ta cần một hộp cờ.” Giấy bút xung quanh chưa dọn, chi bằng nghiên cứu trận pháp một chút.

Hai người đi ra hiên, Hoắc Lâm Phong ôm một hộp cờ, Dung Lạc Vân nằm sấp trên lan can vẽ trận đồ. Liếc một cái, ném một quân, bày trận khắp bốn phía trong vườn, các quân cờ tạo thành các điểm trận.

Đám hạ nhân vội vàng lùi ra xa, tụ thành một nhóm như đang xem trò. Ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu như một ngọn lửa, mỗi một quân cờ đều óng ánh lung linh, liên kết thành một trận pháp. Dung Lạc Vân chạy ra góc đông nam nhặt lên tám quân, dời ra chính giữa.

“Đây là biến thể thứ nhất, Hoắc tướng quân, huynh phải nhớ cho kỹ đó.” Dưới ánh dương, y để lộ ra đôi mắt sáng ngời cùng hàm răng trắng tinh, “Lúc ta không có ở đây, huynh quên rồi thì không có ai nhắc đâu.”

Hoắc Lâm Phong đứng thẳng lưng trên bậc thềm, gật gật đầu.

Nếu đối phương không có ở đây, nghe thật đáng sợ, cứ như một lời tiên tri vậy.

Dung Lạc Vân chuyển động giữa trận pháp, nhặt lên rồi đặt xuống, biến trận pháp quay cuồng muốn nở hoa. Đám hạ nhân xem đến si mê, sau đó Đỗ Tranh quay lại, đứng bên gốc cây khoa trương dạy bảo.

Biến thể cuối cùng, cả trận pháp khôi phục trạng thái bao vây một nửa như ban đầu,

Dung Lạc Vân nói: “Ở giữa là đội thủy binh, xung quanh là đội thuyền binh, chính phụ tương hợp.” Y chưa nói xong đã vội vàng chạy tới, vòng vo một hồi sửa miệng, Lâm Phong, huynh bảo họ về phòng đi.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Em ra lệnh đi, bọn họ cũng phải nghe lời em.”

Như vậy có nghĩa là thân phận bình đẳng, Dung Lạc Vân thử nói: “Về phòng cả đi.” Nói xong, đám nha hoàn và đầy tớ lần lượt về phòng của hạ nhân, Đỗ Tranh cũng vội vàng chạy vào phòng khách chính.

Đợi người xung quanh đi hết, y nhìn về phía Hoắc Lâm Phong nói: “Hí Giao Trận là trận pháp ta tự nghiên cứu ra, độc nhất vô nhị. Cầm Long Trận và Hành Vân Lưu Thủy Trận lúc trước thật ra đều không phải do ta sáng chế.”

“Ta đã gạt huynh là sư phụ dạy, sau đó còn giả ngơ nói chỉ là sở thích từ nhỏ của ta.” Y tới gần mấy bước, “Thật ra là cha ta đã truyền thụ cho ta, tuy rằng ta chỉ mới học đến năm tuổi.”

Trong lòng Hoắc Lâm Phong chợt lo lắng, không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Dung Lạc Vân phấn khởi nói: “Phụ thân ta tinh thông kỳ môn thuật, từng viết một cuốn kỳ thư, tên là ‘Nghiệt Kính’.” Cuốn sách đó ông viết suốt một năm trời, từ ngày Dung Lạc Vân chào đời, cho đến ngày y tròn một tuổi.

Mười bảy năm trước khi chạy trốn, vì để tránh phơi bày thân phận nên Đường Trinh không đưa sách cho Dung Lạc Vân. Ai ngờ song thân gặp nạn, cuốn sách kia cũng không biết đã rơi ở đâu. Niềm phấn khởi của y dần tan biến, cười trong tiếc nuối.

Lúc này Hoắc Lâm Phong hỏi: “Trong sách có phải kẹp một tấm thiệp không?”

Dung Lạc Vân kinh ngạc: “Sao huynh biết?” Y chạy đến dưới bậc thềm, ngước mặt lên nhìn đối phương, “Khi cuốn ‘Nghiệt Kính’ là vào một đêm mưa, cha ta đã viết một tấm thiệp kẹp bên trong, là quà sinh thần ông ấy tặng cho ta.”

Đến giờ y vẫn còn nhớ trên tấm thiệp viết: “Muốn thêu bào gấm Thục, trước phải mặc áo gai, không được quá nóng vội, chịu đựng chờ tương lai.”

Bỗng Hoắc Lâm Phong mỉm cười: “Đêm mưa tặng con trai…”

Hắn từng nghĩ người con ấy đã luân hồi chuyển kiếp, nguyện dâng hiến âm đức đời này của hắn để chúc phúc cho đứa trẻ kia kiếp sau bình an vui vẻ. Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, ở kiếp này bọn họ đã gặp nhau rồi.

Dung Lạc Vân khó tin nhìn hắn: “Làm sao huynh biết? Tại sao?!”

Hoắc Lâm Phong nói: “Ta không chỉ biết, mà từ trước đến giờ vẫn luôn chiếm dụng đồ của em.” Hắn nghiêng đầu sang, nổi gân xanh hét vào trong phòng khách, “Đỗ Tranh!”

Tiếng bước chân hoảng loạn chạy đến, Đỗ Tranh cầm cuốn sách kia tới, lảo đảo đưa tới trước mặt Dung Lạc Vân.

Dung Lạc Vân trố mắt, nhìn chăm chú hai chữ “Nghiệt Kính” mà bần thần, đưa tay nhận lấy, run rẩy lật ra trang đầu tiên. Tấm thiệp nằm ở bên trong, vệt máu khô đọng nhiều năm, che mất cái tên ban đầu của y rồi.

Cuốn sách này vì sao lại ở chỗ Hoắc Lâm Phong?

Y giương mắt nhìn lên, nhịp tim đập gia tốc.

Hoắc Lâm Phong nói: “Bởi vì mười bảy năm trước, cha mẹ em đã chạy tới Tái Bắc.” Hắn từng hứa sẽ không bao giờ gạt Dung Lạc Vân nữa. Huống hồ trên đời không có bức tường nào là không lọt gió, trước khi gió thổi tới, hắn sẽ tự mình quyết tuyệt đẩy nó ra.

“Người cuối cùng lấy mạng cha mẹ em, không phải thủ hạ của Trần Nhược Ngâm.” Hắn nói, “Mà là cha của ta, Hoắc Chiêu.”

Lỗi lầm mười bảy năm trước, rốt cuộc cũng thừa nhận rồi.

Có phải tất cả sắp kết thúc rồi không?

Nhanh thật, còn chưa đợi đến hoàng hôn kia mà.