Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 48: Tiểu Dung xấu hổ




Mọi người cười đùa cả đêm, đến tận khuya mới buồn ngủ mệt mỏi.

Hoắc Lâm Phong phất tay: “Tất cả vào trại nghỉ ngơi, sáng mai luyện tập dưới nước.” Hắn bình thản ra lệnh, nhưng bàn tay cầm túi nước đã siết chặt hơn, dưới chân nước chảy tí tách.

Mọi người nghe lệnh, lũ lượt ùn ùn vào trại, thoắt cái đã bỏ đi sạch trơn.

Điêu Ngọc Lương ăn đến mức bụng tròn vo, còn nửa phần đuôi cá vẫn chưa đụng tới. “Nhị ca, huynh ngủ ở đâu?” Cậu hỏi, “Chúng ta có ngủ trên xe ngựa nữa không?”

Dung Lạc Vân nói: “Tùy đệ.”

Ban ngày thì chen chúc làm kỳ đà, bây giờ không thể không chặn con khỉ hoang này được. Hoắc Lâm Phong giành quyền phát biểu: “Hay là nghe theo ta đi, Tiểu Điêu ngủ trong trại của ta.”

Điêu Ngọc Lương vừa nghe xong liền háo hức, đây chẳng phải là đặc ngộ của tướng quân sao? Cậu lau miệng qua loa, đứng dậy chạy biến vào trong trại như thể sợ Hoắc Lâm Phong đổi ý vậy. Đợi cậu nhóc đi rồi, không gian liền rơi vào yên tĩnh, ánh lửa bập bùng cũng bắt đầu yếu dần đi.

Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân vẫn còn ngồi ở đó, em làm thinh, tôi cũng im lặng.

Không lâu sau, mỗi lều trại đều phát ra tiếng ngáy hùng hồn, càng làm nổi bật vẻ tĩnh lặng của họ. Bỗng nhiên gió núi kéo tới, thổi xuyên qua áo lót trong của Dung Lạc Vân, y nhịn không được mà hắt xì một tiếng thật kêu.

Hoắc Lâm Phong đứng dậy, vào trong xe ngựa lấy áo choàng, còn xách theo một cây đèn.

“Mặc vào.” Hắn choàng áo lên người Dung Lạc Vân, cúi đầu nhân cơ hội buộc dây ở cổ mà nói, “Chúng ta vào rừng đi dạo không?”

Dung Lạc Vân gật đầu, cùng đối phương sóng vai tản bộ vào rừng, càng vào sâu bên trong, tay vốn đang rũ xuống của y chuyển sang níu áo Hoắc Lâm Phong. Một động tác nhỏ này khiến Hoắc Lâm Phong dừng lại, quan tâm hỏi: “Nghĩ lại cơn ác mộng thời thơ ấu nên sợ à?”

Y mắc cỡ nói: “Ta sợ ở đây cũng có sói…”

Hoắc Lâm Phong bày tỏ sai biểu cảm, cảm xúc nặng nề trong lòng tan biến theo mây khói, hắn trở tay nắm chặt lấy tay Dung Lạc Vân. Bốn bề tối om om, chỉ có ánh đèn nhỏ trên tay đang leo lét ánh sáng, trước đèn có mấy con thiêu thân bu tới.

Hắn vào thẳng vấn đề, nhắc đến chuyện Trần Nhược Ngâm.

“Khi đó em chỉ mới vài tuổi, chắc hẳn là bị liên lụy.” Hoắc Lâm Phong hỏi, “Trước giờ chưa từng nghe em nhắc đến cha mẹ, chẳng lẽ năm đó… đã bị Trần Nhược Ngâm sát hại rồi sao?”

Dung Lạc Vân gật đầu: “Đúng vậy, ta và tỷ tỷ chỉ là may mắn trốn thoát.” Có lẽ là tay được nắm rất chặt, nên y bình tĩnh lạ thường, “Năm đó cha mẹ đã đưa ta và tỷ tỷ đi suốt đêm thâu, đã hẹn với nhau hai tháng sau đoàn tụ ở Tây Càn Lĩnh.”

Y dừng lại một chốc mới nói tiếp: “Nếu quá hai tháng, thì không cần đợi nữa.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Cho nên em ở Tây Càn Lĩnh chính là vì…”

Dung Lạc Vân đáp: “Người hộ tống ta và tỷ tỷ bị giết, nên ta và tỷ tỷ cũng lạc mất nhau. Tỷ ấy đến Tây Càn Lĩnh trước, sau khi ta được cứu từ dưới nước lên thì đi ăn xin để đến được đây, rồi tìm được tỷ tỷ ở thanh lâu.” Nắm tay vẫn chưa đủ, y vươn tay ra ôm lấy eo đối phương, “Mỗi ngày ta đi làm công hoặc là đi ăn mày, đến tối đưa tiền lại cho tú bà ở thanh lâu, vừa đợi cha mẹ vừa chuộc thân cho tỷ tỷ.”

Hai tháng này lại đến hai tháng khác, y đã không đợi được cha mẹ, cũng không thể cứu được tỷ tỷ.

Sau đó gặp được Đoạn Trầm Bích, hai chị em rốt cuộc mới được cứu.

Trong lòng Hoắc Lâm Phong không nhẫn nhịn nổi, đắn đo nói: “Em và tỷ tỷ ở lại Tây Càn Lĩnh, là vẫn còn đợi cha mẹ sao?”

Dung Lạc Vân cười đáp: “Đã nhiều năm lắm rồi, sao mà vẫn còn đợi được chứ?” Miệng thì cười, nhưng vành mắt dần dần đỏ lên, “Tây Càn Lĩnh là nơi mà gia đình ta ước hẹn, ở lại đây để có thứ mà nhớ nhung, nhưng ta hiểu bọn họ sẽ không bao giờ tới nữa.”

Hoắc Lâm Phong ôm Dung Lạc Vân, vuốt ve tấm lưng y, như muốn vuốt đi hết những nỗi buồn cất giấu sâu tận trong tâm khảm. Dưới tay Trần Nhược Ngâm có rất nhiều cao thủ, hắn nhớ tới việc Dung Lạc Vân giết Trần Miên và Trần Kiêu, hỏi: “Người giết cha mẹ em, là Đoàn Hồn Cửu Mãng?”

Dung Lạc Vân “ừm” một tiếng: “Nhất định có một ngày ta sẽ báo được thù.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Phụ thân em là ai?”

Dung Lạc Vân chợt cúi mặt xuống, làm thinh một lúc mới đáp: “Một vị quan văn mà thôi, vô tình đắc tội với Trần Nhược Ngâm.”

Đáp án này rõ ràng là tránh nặng tìm nhẹ, người có thể khiến Thừa tướng truy sát nghìn dặm, tuyệt đối không phải là một vị quan nhỏ. Nhưng Hoắc Lâm Phong lại không muốn truy hỏi, chuyện này là vết sẹo khó lành, dù là thật hay giả, hắn cũng phải tôn trọng tất cả những câu từ của Dung Lạc Vân.

Hắn ôm ấp đối phương an ủi một hồi, gió ngày càng mạnh, định men theo đường cũ quay về.

Nhưng Dung Lạc Vân lại đứng mãi không chịu đi, khi Hoắc Lâm Phong định đi thì y liền túm chặt. Không hổ danh từng là ăn mày, từ động tác, tư thế, đến biểu cảm, chỗ nào trông cũng đáng thương.

Thái độ yếu ớt như thế này, nhưng ngoài miệng vẫn mạnh mẽ đe dọa.

“Huynh là người của triều đình.” Dung Lạc Vân nói, “Nếu có một ngày huynh và ta đứng ở hai chiến tuyến đối lập, ta tuyệt đối sẽ không lưu tình đâu.”

Hoắc Lâm Phong hơi giật mình: “Tuyệt đối không lưu tình, vậy là sẽ giết ta ư?”

Dung Lạc Vân thẹn thùng: “Đương nhiên là… cướp huynh lại về bên ta.”

“…” Hoắc Lâm Phong sửng sốt, sau đó lập tức nóng nảy vác Dung Lạc Vân lên vai. Chỉ bằng hai ba câu nói đã hại tim hắn đập như gióng trống, tưởng là muốn được thương xót, kết quả lại là dọa nạt, tưởng là dọa nạt, cuối cùng lại là khoe mẽ.

Dung Lạc Vân la toáng lên: “Làm gì thế? Bỏ ta xuống!” Hai chân khua loạn xạ, tay thì liên tục đấm lên bờ vai rộng dưới thân mình, “Ta không chơi với huynh nữa! Ta sợ độ cao!”

Hoắc Lâm Phong sải bước dài: “Sao cơ? Khi bị truy sát em cũng leo lên cây à?”

Đi được một đoạn, khi gần đến bờ sông thì dừng lại, ghìm chặt hai chân kia kéo xuống. Bàn tay giữ lấy mông, bế lên, xoa nắn, biến tiếng khóc lóc của Dung Lạc Vân thành làm nũng.

“Đừng, đừng mà!” Dung Lạc Vân nằm sấp trên vai Hoắc Lâm Phong, “Đừng làm ta nữa mà.”

Y vừa thở hổn hển vừa nói: “Ta nói thật đó, nếu thật sự có ngày đó, ta sẽ không thỏa hiệp đâu.” Không cần biết hắn là tướng quân hay là tiểu Hầu gia, y đều sẽ cướp hắn lại về bên mình.

Hoắc Lâm Phong cố ý hỏi: “Em có nắm chắc phần thắng không?”

Dung Lạc Vân đáp: “Huynh cũng đã cấu kết làm chuyện xấu với ta rồi, triều đình mà biết chắc chắn sẽ không tha cho huynh.”

Lời này thật là khó nghe, Hoắc Lâm Phong lại bắt bẻ: “Cấu kết làm chuyện xấu ư, vậy cụ thể là chuyện xấu gì?”

Dung Lạc Vân vừa nghe xong, hai má bánh bao đỏ ửng, vùng vằng nhảy xuống đất, ngón tay run rẩy như đang đâm chọc người ta, giống y một người cha bị con trai mình chọc tức. Hoắc Lâm Phong cười sảng khoái, nắm ngón tay kia dẫn đi về phía xe ngựa.

Trăng sáng sao thưa, bọn họ lên xe nghỉ ngơi.

Vừa nằm xuống, tấm chăn nhỏ dồn ở giữa, mỗi người chiếm một bên vách xe.

Hai nhân vật ban ngày ban mặt dã chiến trong hồ, giờ thì giả bộ rụt rè, đóng vai quân tử.

Nửa nén hương sau, tấm chăn nhỏ bị rút ra, vứt sang một góc.

Một nén hương sau, tay chân quấn quýt, lồng ngực kề nhau.

Một canh giờ sau, hai luồng hô hấp giao thoa, mơ cùng một giấc mộng đẹp.

Đêm nay Linh Bích Thang mát lạnh sảng khoái, sáng sớm hôm sau, chim chóc trong rừng thay nhau ca hát. Hoắc Lâm Phong thức dậy trước, Dung Lạc Vân nằm trên khuỷu tay hắn, đang say giấc nồng.

Hắn nhẹ nhàng đẩy người ra, nhét tay nải thay tay mình vào, đối phương vô thức ôm chặt lấy.

Thoáng cái Dung Lạc Vân đã mơ màng tỉnh giấc. Hắn liền đẩy tay nải ra, trở mình nhắm mắt lại: “Huynh nào có mềm mại được như nó… tưởng ta dễ gạt lắm sao.”

Hoắc Lâm Phong bật cười: “Vậy ta đi luyện binh nhé.”

Dung Lạc Vân nhắm mắt phất tay, lẩm bẩm một câu “Lát gặp”.

Bên bờ bồ, mọi người đều đang xếp thành một hàng đều tăm tắp tắm rửa, giữa hàng có một khoảng thụt xuống đó chính là Điêu Ngọc Lương. Hoắc Lâm Phong phải dâng tặng doanh trại vẫn không cam lòng, đến gần đá người ta xuống nước, khiến mọi người cười ầm lên.

Con người Điêu Ngọc Lương ấy mà, rớt xuống nước ở đâu là sẽ bơi một vòng ở đó. Cậu chàng lượn qua lượn lại như một chú cá, nhảy hụp một cái xuống chỗ sâu, khi trồi lên còn bắt được mấy con tôm nhỏ.

Đến giờ luyện tập, Điêu Ngọc Lương đi đầu, Hoắc Lâm Phong bọc hậu. Xuyên qua thác nước và sơn động, bơi đến cái hồ rộng lớn ở bên kia núi, cả đội thủy binh bắt đầu luyện tập.

Khi ánh mặt trời lên cao nhất, xe ngựa bên hồ lắc lư.

Dung Lạc Vân từ từ tỉnh giấc, xuống xe ngó thử, thấy xung quanh vắng lặng chỉ có một mình mình. Tắm rửa thay đồ, đi đến bên đống lửa tìm nửa con cá nướng hôm qua, vừa ăn vừa đi vào doanh trại của tướng quân.

Dạo quanh một vòng, y tìm chút chuyện để làm nên lấy giấy bút ra bày trận.

Lấy bờ hồ làm bàn, lấy đá cuội làm cờ, bấm tay tính số người, dự tính tốc độ lội nước, y mày mò nghiên cứu suốt một canh giờ. Lúc đầu thì ngồi xổm, sau đó quỳ gối mượn lực, cuối cùng mệt rồi thì ngã ra mặt đất.

Đến giữa trưa, Dung Lạc Vân ướt đẫm mồ hôi, ngước lên bị sóng nước quấy nhiễu tâm tư.

Hay là, mình xuống nước tắm cho mát? Sau ngày hôm qua, có lẽ mình đã không sao rồi đúng chứ?

Dung Lạc Vân đánh bạo một lần, cởi áo ngoài và trung y, đi chân trần xuống nước. lòng bàn chân vừa chạm vào nước, sự mát mẻ truyền từ gan bàn chân đi lên, lôi kéo y tiếp tục bước.

Nước hồ dần tới đầu gối, ngập tới đùi, rồi dần dần tới eo.

Y đứng im một chỗ, chậm rãi gập chân nhúng ướt nửa thân trên cánh tay khua khua mấy cái. Đường đường là một vị cung chủ, tốt xấu gì cũng là cao thủ giết người không chớp mắt cơ mà. Y cứ ngồi xuống đứng lên như thế, ngâm mình tắm táp trong Linh Bích Thang rộng lớn.

Dung Lạc Vân đương lúc vui vẻ, càng không cách nào tự kiềm chế.

… Cho nên không phát hiện đám người đang tới gần mình.

Hoắc Lâm Phong dẫn đội binh bơi về, tập luyện một lúc lâu chẳng còn sức nào mà cười đùa, bơi xuyên qua thác nước đi tới, phát hiện phía trước có một người đang ngâm mình dưới nước. Hắn giơ tay ra hiệu tạm dừng lại, tất cả đều im phăng phắc nhìn về phía bóng người kia, vai nhỏ eo thon, tóc đuôi ngựa ướt sũng nước.

Nhấp nhô lên xuống, vui đùa thích thú trong làn nước.

Mãi lâu sau, Hoắc Lâm Phong mới hoàn hồn: “… Dung Lạc Vân?”

Dung Lạc Vân nghe tiếng quay người lại: “Huynh về rồi.” Nhưng lại nhìn thấy hơn hai mươi binh lính cũng đồng loạt nhìn mình, vẻ mặt nghiêm chỉnh, mặt nước không gợn sóng, rõ là đã nhìn rất lâu rồi.

Trong đầu vang lên một tiếng “uỳnh”, y vội vàng lùi về, trong cơn hoảng loạn đã té ngửa ra sau.

Đám binh lính ngây ra như phỗng, trùm thảo khấu của Bất Phàm Cung đã chèn ép họ nhiều năm, bây giờ lại ngã uỵch trong mực nước chỉ cao tới eo… Còn chưa hết, họ dường như còn nghe thấy tiếng “Cứu mạng.”

Trong lúc thất thần thì tướng quân đã bơi tới rồi.

Nước quá nông, Hoắc Lâm Phong bơi tới gần rồi đi hai bước, dùng một tay vớt Dung Lạc Vân lên. Tay còn lại giữ xiêm y, bên trong bọc ba con cá chép đỏ, hắn cố gắng nín cười: “Không sao chứ?”

Dung Lạc Vân sặc ra cả nước mắt: “Ta sẽ móc mắt hết lũ các người!” Bộ dáng ngoài mạnh trong yếu này chỉ duy trì được một giây, y vuốt mặt xong, mang nỗi căm phẫn lội lên bờ.

Hoắc Lâm Phong đi phía sau, cười đến mức nội tạng trong người cũng run rẩy theo, mãi cho tới khi nhìn thấy trận pháp trên mặt đất mới thôi. Hắn nhặt một xấp giấy lên, không thèm lau nước mặc đồ, khoác tấm thân ướt sũng đã bắt đầu xem ngay.

Xem hết tờ này đến tờ khác, có cái cần chắp vá, có cái đã được sửa đổi, tờ cuối cùng mới thiết kế ra trận thế cơ bản.

Hắn giương mắt lên nhìn về phía Dung Lạc Vân, tựa như đang nhìn một món bảo bối. Nhưng Dung Lạc Vân vẫn còn đang xấu hổ, cột dây áo xong liền xoay người đi ngay, đi ngang một cái cây giơ tay lên vỗ một cái, quả rừng rơi xuống đầy đất.

Hoắc Lâm Phong nhặt một quả lên ăn, đi theo vào sâu trong rừng, tổng cộng ăn hết bảy quả.

Dung Lạc Vân nghe thấy tiếng ợ mà phì cười, thả chậm cước bộ để đối phương đuổi kịp. Y thoáng nhìn thấy trong bụi cây lấp ló thềm đá, vì thế kéo Hoắc Lâm Phong lên núi.

Rẽ đông rẽ tây, núi Linh Bích này thật kỳ diệu và quái lạ.

Cuối cùng tới một gò đất, vậy mà ở đó lại mọc một cây ngân hạnh tươi tốt.

Dung Lạc Vân đi đến dưới tán cây, sờ lên thân cây. Hoắc Lâm Phong nhìn thấy nó chợt nghĩ đến cây ngọc lan mình thương, nói: “Hôm nào rảnh đem gốc ngọc lan trong vườn trúc chuyển đến phủ tướng quân.”

Dung Lạc Vân “Úi” một tiếng, chột dạ khai thật: “Cây ngọc lan đã bị ta chém gãy rồi…”

Vật chết thì thôi đi, sao đến cả một cái cây sống sờ sờ mà cũng không bỏ qua? Hoắc Lâm Phong tức tối nói: “Chém hết cái này đến cái kia, còn chém ta một kiếm nữa, ta thấy Trần Nhược Ngâm sớm muộn gì cũng bị em chặt thành tám khúc.”

Dung Lạc Vân thầm nhủ, mượn lời may mắn của huynh, mong sẽ được như vậy, bỗng nhiên y nói: “Thật không giấu gì huynh, trước khi gặp huynh ta đã từng nghĩ, sau khi báo thù sẽ quy y cửa phật.”

Tim Hoắc Lâm Phong tan chảy, hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”

Dung Lạc Vân nói: “Bây giờ, sau khi báo thù xong thì muốn sống cùng huynh.” Thật là mắc cỡ, y vòng đến sau lưng đối phương, giấu mặt đi ôm lấy hắn, “Khi huynh làm tướng quân, ta có thể cùng huynh chinh chiến.”

Hầu kết Hoắc Lâm Phong lăn xuống: “Còn gì nữa?”

Dung Lạc Vân ôm lấy eo hắn, nắm lấy tay hắn: “Đợi huynh cởi giáp về quê, chúng ta có thể tìm một sơn lâm quy ẩn.” Mùa đông nhóm lửa, mùa hạ lội nước, mùa xuân thì ngắm cảnh hoa rơi thắm sắc.

Nói xong, Dung Lạc Vân nhớ lại thân phận của đối phương.

“Tiểu Hầu gia.” Y khẽ hỏi, “Huynh có đồng ý không?”

Hoắc Lâm Phong đã không biết phải nói gì nữa rồi, xoay người lại ôm chặt lấy… vị tri kỉ này.

Tác giả:

Nhật ký tâm tình của Tiểu Dung 5: Ngày hạ, trời trong. Quay lại Linh Bích Thang, Hoắc Lâm Phong đã “làm” mình rồi, nghĩ tới mà tim đập thình thịch không thể nào miêu tả nổi. Mình không còn sợ nước nữa, mình là một Dung Lạc Vân hoàn toàn mới rồi, mình còn muốn sửa đổi rất nhiều tật xấu khác nữa. Tức giận không được chém đồ đạc lung tung, không được chém người lung tung, không được chém cây lung tung, bớt nói những lời cay độc, làm nhiều chuyện lương thiện hơn nữa nè. Tóm lại là, mình có thể làm được.