Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 41: Người Tái Bắc thật giỏi nói chuyện




Đợi chờ mòn mỏi nhiều ngày, kinh qua gió lạnh mưa sa, Hoắc Lâm Phong lúc này cuối cùng cũng được an ủi rồi. Hắn ôm chặt Dung Lạc Vân, nhưng thả lỏng hai chân, sợ xương cốt cứng cáp của mình cộm vào người y.

Nghĩ như thế, hắn thầm giật mình.

Ngày hè xiêm y mỏng manh, cái mông tròn nho nhỏ của Dung Lạc Vân đè lên chân hắn, xúc cảm vô cùng rõ ràng. Nóng ran, mềm mại, bàn tay đang giữ bên sườn eo nhịn không được mà chuyển động xuống dưới.

Dung Lạc Vân cứng đờ: “Buông ta ra.”

Hoắc Lâm Phong nghiêm túc lại, đặt tay về lại eo, sau đó ôm càng chặt hơn nữa. Dung Lạc Vân ngoảnh đi không nhìn hắn, ngoài miệng thì ra lệnh cho hắn buông tay, nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn ngồi yên.

Hắn dịu dàng hỏi: “Sao không đẩy ta ra? Sợ làm đau vết thương của ta sao?”

Đối phương không đáp, hắn lại hỏi: “Nếu đã không nỡ làm ta đau, vậy sao còn nỡ chém ta một kiếm?”

Dung Lạc Vân như chột dạ, nhìn về phía lò hương tiếp tục giữ im lặng.

Hoắc Lâm Phong nói: “Nhát kiếm này ta có thể tránh được, cũng có thể đỡ được.” Hắn ôm mặt Dung Lạc Vân xoay qua, để đối phương nhìn mình, “Ta dâng vai cho em chém, là muốn để em phát tiết hả giận, nếu vẫn chưa đủ, thì chém thêm một nhát nữa cũng không sao.”

Dung Lạc Vân lắc đầu: “Chúng ta đến đây thôi, đừng tiếp tục dây dưa nữa.”

Cái gì gọi là “đến đây thôi”? Hoắc Lâm Phong nghe hiểu ý, sự âu lo trong lòng lập tức dâng lên. Hắn lập tức ngăn lại: “Ta từng cứu mạng em, ơn cứu mạng cộng với nhát kiếm này, xóa đi lỗi lầm của ta được không?”

Giọng điệu ẩn chứa sự tủi thân, thấy đối phương vẫn làm thinh hắn bèn hích hích đùi. Chiếc mông tròn nhỏ kia lắc lư, trượt xuống, đè lên, cọ vào, khiến hắn suýt nữa quên mất mình phải nói gì.

Hắn thấp giọng nói: “Danh tiếng của Bất Phàm Cung không tốt, ta là quan, ban đầu là muốn vì dân diệt ác, nên mới lẻn vào trong cung. Mới đầu mang theo tâm lý trừng phạt kẻ ác, nhưng dần dần phát hiện Bất Phàm Cung không hề giống như lời đồn, vì thế mục đích của ta liền thay đổi.”

“Em nghĩ thử xem, ta đã từng làm chuyện gì tổn hại đến Bất Phàm Cung chưa? Đã từng phá hỏng kế hoạch nào chưa? Ngược lại, ta làm việc tháo vát nên mới được em coi trọng sao, có đúng không?”

“Ban đầu ta muốn lấy lòng em, vì thế mới hùa theo sở thích của em giả vờ thích chốn phong nguyệt, nhưng tất cả những chuyện vụn vặt khác đều là thật lòng. Bắt cá cho em, tặng hoa sen cho em, tất cả những thứ này đều là hư tình giả ý ư?”

“Từ nhỏ ta đã được một đám người hầu kẻ hạ, trà cũng chưa từng tự mình hãm, nếu không phải vì động lòng với em, sao lại chịu làm những việc của nha hoàn này chứ? Huống hồ có tới bốn vị cung chủ, ta có đối xử với bọn họ như vậy không? Tại sao ta chỉ chăm chăm trêu chọc một mình em?”

“Ta âm thầm điều tra Bất Phàm Cung, Bất Phàm Cung và triều đình có qua lại, chẳng phải em cũng âm thầm điều tra ta đấy sao?” Hoắc Lâm Phong phân tích cặn kẽ từ đầu đến đuôi, “Chuyện ta không cách nào chấp nhận được, là em hoài nghi tình cảm chân thành của ta sau khi chúng ta đã bên nhau, nhà họ Hoắc đúng là thần trung tướng giỏi, nhưng cũng không trung thành đến mức phải cậy cả hạnh phúc chung thân của mình.”

Từng câu từng chữ như pháo liên châu, Dung Lạc Vân nghe mà ngẩn ngơ. Bên má nóng lên, Hoắc Lâm Phong ngước mặt phả hơi thở vào mặt y: “Nếu ta không thật lòng thì khi bị vạch trần chỉ cần bỏ đi là được rồi, hà cớ gì phải chịu khổ cầu xin em tha thứ?”

“Tiểu Dung, em thương thương ta đi.”

Tim Dung Lạc Vân vắt ra nước đắng chát, đều là do tên tướng quân Tái Bắc vắt đó. Y nhắm mắt bình tĩnh một lúc, nói với âm lượng vừa phải: “Ta không giận nữa, nhưng mà ta cũng không muốn kết giao với huynh nữa.”

Thần sắc Hoắc Lâm Phong bỗng chốc thay đổi, mục đích của hắn là cầu hòa, không kết giao nữa thì hắn chẳng công toi à?!

Dung Lạc Vân nói: “Chuyện đến nước này, huynh quay về làm Hoắc tướng quân, đối với huynh mà nói chỉ là khôi phục thân phận, nhưng đối với ta thì đã là đổi thành một người khác rồi.”

Y thích Đỗ Trọng, Đỗ Trọng không cha không mẹ, sống với huynh trưởng nương tựa lẫn nhau, là một đệ tử vừa mẫn cán vừa thích vượt phép tắc. Đỗ Trọng thường nói móc y, sau đó lại dỗ dành y, một tiếng “cung chủ” cũng khiến lòng y xốn xang. Y từng nói sẽ đặt Đỗ Trọng vào trái tim, chính là vì đặt huynh ấy vào trái tim, cho nên mới sâu đậm như thế.

Hoắc Lâm Phong xót mũi, Đỗ Trọng hắn đóng giả là người đầu tiên Dung Lạc Vân thích, hơn nữa Dung Lạc Vân còn để ý Đỗ Trọng tới mức đó, tới mức không cách nào chấp nhận hắn của bây giờ. Hắn vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, không diễn tả nổi đây là mùi vị gì.

Yên tĩnh một lúc lâu, hắn nói: “Em thích Đỗ Trọng không phải vì thân phận hay lai lịch của hắn, mà là vì tính cách, tướng mạo, vì cách hắn đối xử với em, vì chính con người hắn. Hoắc Lâm Phong và hắn đều giống nhau, em có hiểu không?”

Dung Lạc Vân hiểu mà như không hiểu, chóp mũi hích lên, ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

Ôm nhau chặt kín lâu như thế, còn trượt lên trượt xuống, vết thương kia bị nứt ra. Hoắc Lâm Phong đau nhói, thuận nước đẩy thuyền năn nỉ: “Vết thương đau quá, em giúp ta bôi thuốc được không?”

Dung Lạc Vân gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng rời khỏi cái chân kia. Y mở tủ tìm băng gạc và rượu thuốc, tìm đủ rồi thì quay về bên bàn, phát hiện Hoắc Lâm Phong đã chịu không nổi mà ngủ mất.

Y dìu hắn lên giường nằm thẳng, tháo đai lưng, gỡ nút buộc, mở từng lớp xiêm y lộ ra thân thế rắn chắc. Gỡ lớp băng gạc thấm máu ra, y cuối cùng cũng nhìn rõ nhát kiếm này sâu đến thế nào, không biết sẽ để lại sẹo ra sao.

Cẩn thận băng bó xong, nên mặc lại y phục cho người ta, nhưng y lại ngồi bất động.

Dung Lạc Vân nhẹ nhàng vươn tay ra, ngón tay điểm vào bụng Hoắc Lâm Phong, ở đó có một vết sẹo do đao kiếm gây ra. Lướt dọc theo khe cơ bụng, ngón tay dời đến eo, rồi đến ngực, xương quai xanh, cuối cùng dừng ở yết hầu.

Y ấn ấn vào hầu kết, chọc cho Hoắc Lâm Phong phải “ưm” một tiếng. Ngón tay lại tiếp tục làm chuyện ác, lướt qua cái cổ thon dài, chạm đến lớp râu lún phún dưới cằm. Quả nhiên là đâm vào tay, không đau, nhưng hơi ngứa.

Lúc này, Hoắc Lâm Phong nói mê một câu không rõ ràng lắm.

“Cái gì?” Dung Lạc Vân cúi người áp lên, “Huynh nói cái gì?”

Hoắc Lâm Phong thì thào: “Tiểu Dung, Lạc Vân…”

Dung Lạc Vân mím môi, khẽ đáp lại.

Hoắc Lâm Phong nói tiếp: “Mông nhỏ thật mềm…”

Hai mắt Dung Lạc Vân trợn tròn, hai má đỏ như tô son, người này đang mơ giấc mơ xấu hổ gì thế không biết? Y nhảy xuống giường, hung hăng kéo sập rèm lại, sau đó sải bước ra ngoài.

Khi bước ra khỏi cửa bỗng nhiên dừng lại, ngây người, thẹn thùng.

Vươn tay ra sau sờ sờ mông mình, hình như đúng là…

Đầu óc Dung Lạc Vân ong ong, giống như một người trí thức đánh mất lễ nghĩa và liêm sỉ, cũng giống như một tiểu hòa thượng phá vỡ sắc giới, càng giống như một đại cô nương đánh mất trinh tiết. Y vội vàng chạy ra ngoài, từ đầu hành lang bên này trốn đến đầu bên kia, suýt nữa tông vào Dung Đoan Vũ.

“Sao đệ kích động thế?” Dung Đoan Vũ hỏi.

Dung Lạc Vân lắp bắp: “Có, có gì đâu.” Y lau mồ hôi, “Hoắc Lâm Phong đã ngủ rồi, sáng mai sẽ rời đi, đệ, đệ về Bất Phàm Cung trước.”

Y nói xong là chạy đi ngay, sợ Dung Đoan Vũ hỏi này hỏi kia.

Lúc này đã là đêm khuya, khi về đến Bất Phàm Cung thì biệt uyển nào cũng tối om om. Dung Lạc Vân lười thắp đèn, sau khi đến Vô Danh Cư thì lọ mọ chui vào phòng ngủ, chưa cởi y phục đã nằm lên giường.

Đỗ Trọng chính là Hoắc Lâm Phong, Hoắc Lâm Phong chính là Đỗ Trọng.

Lão hòa thượng trong lòng y đang tụng kinh, nghĩ tới nghĩ lui, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm mùa hạ, tiếng ve át cả tiếng chim, kêu râm ran suốt một đêm.

Khi ánh nắng ban mai vừa chiếu rọi, Lục Chuẩn từ Tàng Kim Các đi ra, men theo con đường nhỏ đi sâu vào bên trong. Đi ngang hồ sen thì nhìn thấy Điêu Ngọc Lương chèo thuyền tới.

“Lão Tứ, dậy sớm thế.”

“Tam ca, huynh cũng dậy sớm ghê.”

“Ta đến Vô Danh Cư xem Nhị ca thế nào, còn đệ làm gì?”

“Đệ cũng tới thăm Nhị ca.”

Thuyền nhỏ cập bờ, Điêu Ngọc Lương chạy tới được Lục Chuẩn ôm vai, hai người quàng vai bá cổ đi về phía Vô Danh Cư. Một người vì ngân lượng nên muốn đi làm một người đàn bà lắm miệng, một người vì muốn dạo chơi quân doanh nên muốn đi làm nha đầu truyền lời.

Dung Lạc Vân vẫn chưa biết hai kẻ phản bội đang tới gần, y đang cuộn mình ngủ say, mơ thấy Đỗ Trọng cưỡi ngựa trở về. Người kia dang rộng hai tay, gọi một câu “Cung chủ”, y vui vẻ chạy ào tới.

“Đỗ Trọng…” Dung Lạc Vân vươn tay ra, chạm tới một nhúm lông xù. Mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương đang ngồi bên giường, nhìn y chăm chú với biểu cảm hết sức chân thành.

Dung Lạc Vân giật cả mình, rụt vào trong giường.

Thấy y tỉnh giấc, Lục Chuẩn đứng dậy bưng chậu đồng, chuẩn bị nước sạch và khăn vải. Điêu Ngọc Lương đi chọn y phục, còn gấp chăn cho. Dung Lạc Vân được hầu hạ rửa mặt thay đồ, đến giày cũng được một trái một phải mang hộ.

Xong xuôi hết, Lục Chuẩn hỏi: “Nhị ca, huynh đã tha thứ cho Hoắc Lâm Phong chưa?”

Dung Lạc Vân gật đầu, Điêu Ngọc Lương vội vàng hỏi: “Hôm nay có chuẩn bị làm gì không?”

Dung Lạc Vân vẫn chưa nghĩ tới, Lục Chuẩn lại hỏi: “Đã làm hòa với Hoắc Lâm Phong chưa?”

Dung Lạc Vân lắc đầu, Điêu Ngọc Lương hỏi tiếp: “Luyện công hay là đọc sách?”

Dung Lạc Vân chẳng làm cái nào, Lục Chuẩn còn hỏi: “Tại sao vẫn còn khúc mắc vậy, là vì họ Hoắc nghe không hay bằng họ Đỗ ư?”

Dung Lạc Vân không nhịn được nữa, túm lấy vạt áo hai tên kia rồi quăng người ra xa, đạp mỗi chân một người. Mới sáng sớm đã phát điên phát rồ, còn lắm chuyện hơn cả bà vú trong Triều Mộ Lâu.

Điêu Ngọc Lương bò dậy ôm lấy chân y: “Nhị ca, đệ báo cáo tình hình của huynh cho Hoắc Lâm Phong nghe thì mới có thể đến quân doanh chơi, huynh thành toàn cho đệ đi mà!” Lục Chuẩn nghe thấy lập tức nhào tới: “Nhị ca, huynh đi cùng với lão Tứ đi, nếu huynh làm hòa với Hoắc Lâm Phong thì đệ sẽ có một nghìn lượng…”

Thảo nào, đây là bị Hoắc tướng quân có tiền có thế thu mua mất rồi.

Nguyên một buổi sáng, hai miếng cao dán cứ bám dính lấy y, lúc y viết chữ thì hất đổ mực, lúc y dùng bữa thì cướp bánh, bốn cái chân giẫm ra dấu vết khắp phòng. Đợi mặt trời lên ba sào, y bị giày vò ra mồ hôi cả người, cuối cùng đành phải đồng ý.

Dung Lạc Vân bị Điêu Ngọc Lương kéo đi, vui vẻ phấn khởi ra khỏi cửa.

Lúc này, trong quân doanh đang tỉ võ hăng say, tiếng la hét vang vọng núi sông. Hoắc tướng quân ngủ đêm ở thanh lâu xắn tay áo lên, nhưng không “xắn” lên được mùi hương hành vu thoang thoảng trên người, cứ cúi đầu một cái là lại mất hồn.

Sáng sớm tỉnh dậy, vết thương đã được thay băng, nhưng y phục thì mở toang, nghe nói Dung Lạc Vân tối qua vội vã rời đi. Hắn nhớ tới cái gì đó, tự cười một mình, lúc này có một tiểu binh tới bẩm báo: “Tướng quân, Bất Phàm Cung có người tới.”

Hoắc Lâm Phong nghĩ chắc là Điêu Ngọc Lương, liền ra lệnh: “Dẫn người tới đây.”

Lát sau người được đưa tới, hắn vọng nhìn xuyên qua đám binh lính hỗn loạn, Điêu Ngọc Lương nhảy nhót khắp nơi, theo sau vậy mà lại là Dung Lạc Vân đang đi với tốc độ vừa phải. Hắn đứng nguyên một chỗ, đợi đối phương nhìn tới hắn mỉm cười một cái, đợi đối phương đi tới hắn lập tức chìa tay ra.

Dung Lạc Vân đương nhiên không chịu nắm tay, giải thích: “Lão Tứ cứ đòi ta tới đây.”

Hoắc Lâm Phong không quan tâm nguyên nhân, chỉ quan tâm đến hiện tại. Hắn đưa sổ ghi chép cho Hồ Phong, dẫn Dung Lạc Vân đi về sân tập bắn cung, vừa đi vừa nói: “Hôm nay tỉ võ để phân cấp, nhóm binh lính này còn kém xa đệ tử của Bất Phàm Cung.”

Dung Lạc Vân “ừm” một tiếng: “Vậy sau khi được huynh huấn luyện thì sao?”

Hoắc Lâm Phong cười đáp: “Ta đã là thương binh rồi, nào dám khoác lác chứ.”

Nhát kiếm này chẳng thể nào bỏ qua được, vừa có thể kiếm lòng thương vừa có thể đòi nợ, còn có thể sôi động bầu không khí. Xung quanh ít người, chỉ có hai người họ bước chậm giữa bãi cỏ, Dung Lạc Vân nhìn thấy bia ngắm liền cuộn cuộn tay, bởi vì kỵ xạ của y không tính là quá giỏi.

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Muốn thử không?”

Hắn dẫn Dung Lạc Vân ra chuồng ngựa phía sau, dắt ra con ngựa tốt của mình, một con bảo mã lông màu nâu đậm, trên bờm còn vương những giọt nước vừa tắm xong. “Con ngựa này đã theo ta đánh bao nhiêu là trận chiến.” Hắn nói, “Tên của nó là Thừa Phong.”

Dung Lạc Vân hơi kinh ngạc: “Thừa Phong?”

“Bởi vì nó là huynh đệ tốt của ta.” Hoắc Lâm Phong giải thích, “Ý nghĩa là thừa phong phá lãng.” (đạp gió rẽ sóng)

Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy ‘Lâm Phong’ có ý nghĩa gì?”

Khoảnh khắc ấy Hoắc Lâm Phong liền ngẩn ngơ, hắn từng vô số lần tưởng tượng đối phương gọi tên hắn, không nghĩ lại bất ngờ như thế. Lâm Phong, Lâm Phong… Hắn tới gần, thấp giọng năn nỉ: “Lạc Vân, gọi ta lần nữa đi.”

Thế này giống như là đang ép người vậy, Dung Lạc Vân đờ ra không có phản ứng gì. Hoắc Lâm Phong cố chấp tới gần một bước nữa, giọng khàn đặc: “Gọi ta, gọi tên ta một lần nữa đi.”

Dung Lạc Vân mấp máy môi: “… Hoắc Lâm Phong.”

Hoắc tướng quân hài lòng mỉm cười, thỏa mãn đến mức đấm Thừa Phong một cái. Ngựa có tội tình gì đâu, lập tức cất vó kêu hí lên, hắn nhân cơ hội này ôm lấy Dung Lạc Vân, giả tạo nói một câu “Cẩn thận”.

Đợi ngựa bình tĩnh lại, Dung Lạc Vân vẫn chưa quên: “Tại sao lại lấy tên là ‘Lâm Phong’?”

Hoắc tướng quân trầm ngâm một lát rồi nói: “Bởi vì ta là nam tử ngọc thụ lâm phong nhất Tái Bắc.”