Dung Lạc Vân hơi hé môi, thở hổn hển, tim đập nhanh đến nỗi dường như không thể kiềm chế được. Y nhìn Hoắc Lâm Phong chăm chú, có chút si, có chút say, cứ như đang ở trong mộng.
Hoắc Lâm Phong lau mồ hôi trên trán y, hỏi: “Có khát không?”
Y gật đầu, thậm chí còn liếm liếm môi vô cùng sinh động. Mới vừa bày tỏ nỗi lòng, bộc bạch tình cảm xong, thái độ không biết xấu hổ này của y còn ra thể thống gì nữa? Quả nhiên, ánh mắt Hoắc tướng quân lúc sáng lúc tối: “Đáng lẽ sau khi hôn xong phải không khát lắm mới đúng chứ.”
Dung Lạc Vân lí nhí nói: “… Chắc là vì chưa đủ.” Thoắt cái mặt đã đỏ lên, ánh nến cũng phải khiêm nhường. Thân hình cao lớn trước mắt lại đè xuống lần nữa, ngực áp lên ngực, bàn tay đỡ sau đầu, đôi môi kề xuống nhất định phải hôn cho bằng đủ.
Hoắc Lâm Phong sống hai mươi ba năm, từng nếm trải vô vàn mùi vị, chỉ chưa từng nếm vị tình yêu. Hắn cấp thiết, mãnh liệt, dùng bản năng để chiếm đoạt lấy y. Dưới đêm hè Giang Nam có hai người lưỡng tình tương duyệt, quấn quýt vào canh ba, bốn phiến môi khó mà tách rời.
Dung Lạc Vân vừa rồi còn chê “chưa đủ”, bây giờ thì hồn phi phách tán, quên mất cả hô hấp. Mãi lâu sau, Hoắc Lâm Phong đại phát từ bi buông y ra, nhân lúc y đang thở dốc liền nghiêng đầu ngậm lấy cổ y.
Môi mỏng mút vào, răng nanh cắn nhẹ, giống như dê rơi miệng cọp, thỏ gặp diều hâu. Tầng tầng lớp lớp rèm che tạo ra những lớp bóng chồng lên nhau, hắn dùng chân khí để đè lại men say đang cuồn cuộn dâng lên, lâng lâng không biết ngày nào buổi nào.
Lỗ tai chợt nóng lên, Hoắc Lâm Phong vùi đầu vào tóc y, mở miệng ngậm lấy vành tai y. “Đừng làm vậy…” Không chịu nổi nữa, cơn ngứa ngáy chui vào trong ốc tai, lan tràn ra toàn thân.
Hoắc Lâm Phong đâu thèm nghe, nhân cơ hội này cảnh cáo: “Sau này không được dùng Lục Lộ Phạn Âm nữa.”
Cắn một cái thật mạnh, Dung Lạc Vân vội vàng kêu lên một tiếng. “Ừm… ưm…” Y cứ như vậy mà đồng ý, bất thình lình bên ngoài có tiếng mèo kêu hòa lẫn cùng tiếng kêu của y, như tiếng sắt cầm hảo hợp.
“Cung chủ đã dụ con tiểu súc sinh kia tới đây rồi.” Hoắc Lâm Phong cười khẽ, “Dụ thêm một tiểu hồ ly nữa sưởi ấm cho tôi đi.”
Vào đêm phong hàn phát tác hắn đã sờ mó vuốt ve người ta đủ trò, trong miệng lại cứ gọi “hồ ly”, bây giờ còn cố ý nhắc lại. Dung Lạc Vân đánh hắn một cái: “Còn muốn ai sưởi ấm nữa hả… ta giết huynh!”
Cú đấm kia mềm mại như bông, không biết là đánh người hay gãi ngứa. y phục trả tán loạn, Hoắc Lâm Phong thò tay gỡ nút thắt, rồi vén vạt áo lên, cởi cùng lúc cả ngoại bào và trung y.
“Bây giờ nghĩ đến quả thật hối hận muôn phần.” Hắn nói, “Khi rơi xuống nước, khi trị thương, sao tôi lại có thể quân tử đến mức ấy?” Lúc đó đáng lẽ nên bổ nhào tới, đè xuống, quấn quýt đến thất điên bát đảo, vô liêm sỉ từ trong ra ngoài.
Đối phương chỉ còn lại một mảnh áo lót trong đơn bạc, hắn ôm lấy Dung Lạc Vân cách lớp áo mỏng manh này.
Ngón tay chạm tới một vật, Hoắc Lâm Phong rút ra nhìn, là tấm thiệp hắn viết. “Cung chủ đặt nó dưới gối ư?” Hắn hỏi, “Mỗi ngày xem một lần, hay là mỗi khi nhớ tôi xem một lần?”
Dung Lạc Vân xấu hổ, vươn tay ra định giằng lại. Túm cánh tay khua nắm đấm, cướp từ đầu giường đến cuối giường, cuối cùng phi thân bổ nhào tới, giường liền rung lên. Y đè Hoắc Lâm Phong dưới thân, ấn lên hai vai, nhìn trừng trừng vào đôi mắt kia.
Mái tóc bù xù xõa tung, ngược lại che giấu được vẻ thẹn thùng của y.
Hoắc Lâm Phong khẽ nói: “Em cũng hôn tôi đi.”
Dung Lạc Vân áp lên, y không nói được mấy lời thô tục, động tác vô cùng tự nhiên không hề ồ ạt. Rất dịu dàng, tỉ mỉ, nụ hôn đáp xuống như chuồn chuồn lướt nước. Hôn xong y xoay mặt nằm sấp lên lồng ngực đối phương, muốn nghe thử “tiếng lòng chao đảo”.
Hoắc Lâm Phong ôm lấy y, bàn tay vuốt ve mái tóc y.
Thời gian ngừng lại, cứ như là một giấc mộng, mà mộng đẹp thì luôn ngắn ngủi.
Tiếng vó ngựa lộc cộc truyền tới, đệ tử đi tuần tra cao giọng hỏi thăm, âm thanh càng lúc càng gần, bên ngoài Vô Danh Cư có tiếng hí ngựa ghìm cương. Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân cùng giật mình, quỷ tha ma bắt, là ai đây…
“Nhị ca!”
Dung Lạc Vân mừng rỡ: “Lão Tam trở về rồi!” Y đứng dậy xuống giường, chạy ra ngoài. Lục Chuẩn cũng chạy vào thính đường, nửa tháng không gặp, hai huynh đệ đều hơi kích động.
“Nhị ca, đệ nhớ huynh chết mất!” Lục Chuẩn vẫn mặc bộ y phục gọn gàng nhanh nhẹn kia, bôn ba nghìn dặm mặt xám mày tro. Hắn muốn ôm chầm lấy Dung Lạc Vân, khi đến gần hích hích mũi, “Huynh uống rượu hả? Có phải nhớ đệ quá nên mượn rượu giải sầu không?”
Dung Lạc Vân ấp úng không đáp, hỏi chuyện khác: “Chuyện kia xử lý thế nào rồi?”
“Đã giao sổ sách rồi, vô cùng ổn thỏa.” Lục Chuẩn nhíu mày, nhìn Dung Lạc Vân thật tỉ mỉ, “Nhị ca, vết đỏ trên cổ huynh là gì vậy?”
Dung Lạc Vân nói dối: “Vào hạ rồi, côn trùng cắn.”
Lục Chuẩn hỏi tiếp: “Sao tai huynh vừa đỏ vừa ướt vậy?”
Dung Lạc Vân bịa chuyện: “Lúc rửa mặt chà vào đó.”
Ánh mắt Lục Chuẩn sáng như đuốc: “Môi cũng đỏ, còn hơi sưng nữa.”
Dung Lạc Vân nói: “Ăn ớt đấy, ớt giã của Tương Tây…” Rầm một tiếng, cây ớt Tái Bắc nhảy qua cửa sổ chuồn đi, cố ý tạo ra chút động tĩnh. Lục Chuẩn nghe tiếng đi vào, chỉ thấy y phục tán loạn trên giường, gối thì nhăn nhúm, đệm mềm bị nện một quyền mà lõm xuống.
Kỳ lạ thật, đúng là rất kỳ lạ, nhưng không thể miêu tả được là kỳ lạ chỗ nào.
Thôi bỏ đi, hắn kéo Dung Lạc Vân tới hàn huyên đủ chuyện. Những chuyện lặt vặt dọc đường, những tin tức ở Trường An, thịt rượu đã được ăn, thậm chí cũng muốn kể luôn đã đi nhà xí bao nhiêu lần. Đến nửa đêm, Dung Lạc Vân buồn ngủ díp cả mắt mới hỏi: “Về Tàng Kim Các chưa?”
Lục Chuẩn đáp: “Gặp Nhị ca quan trọng hơn.”
Dung Lạc Vân nói: “Không về đếm xem có thiếu mất cắc bạc nào không à?”
Lục Chuẩn lập tức đứng phắt dậy: “Một lời thức tỉnh người trong mộng.” Nói xong liền cáo từ, còn hẹn sáng mai sẽ tiếp tục, rồi về Tàng Kim Các kiểm tra ngân lượng.
Vô Danh Cư nhất thời yên tĩnh trở lại, Dung Lạc Vân lên giường nghỉ ngơi, nhắm mắt lại chỉ toàn là mùi vị tối hôm qua. Thò tay sờ sờ, dưới gối có thêm một tấm thiệp nữa, là Hoắc Lâm Phong để lại trước khi đi.
Ba hàng chữ nhỏ, viết hơi ngoáy —— Sợ nhớ quân khó ngủ, trộm đem về một dải lụa, buộc trái tim ngăn nỗi nhớ, ngủ yên đêm dài.
Cơn buồn ngủ của Dung Lạc Vân lập tức tan biến, trộm đã trộm đi rồi, còn cố ý nói ra để làm gì? Rõ ràng cũng khiến y “nhớ quân khó ngủ”. Trằn trọc trở mình, lăn qua lăn lại, tấm đệm giường chịu hết đủ mọi khổ sở.
Không biết thiếp đi lúc nào, trong tay vẫn luôn cầm mảnh giấy.
Vừa tỉnh giấc, Dung Lạc Vân đi tắm thay y phục, sủa soạn xong thì rúc trong phòng đọc sách. Có lẽ vì trong lòng đong đầy hạnh phúc nên dù nội dung sách có khó hiểu, đọc cũng vẫn thấy thú vị, đọc hết một quyển, đệ tử tới đưa cơm cho y.
Y dòm qua cửa sổ, vậy mà lại là Đỗ Tranh.
Gấp sách ra ngoài, Dung Lạc Vân đi ra hiên nhà. Lúc này đối mặt với Đỗ Tranh có hơi chột dạ, dù sao đây cũng là đại ca của Đỗ Trọng, y khách sáo hỏi: “Đỗ Tranh đại ca, sao lại là huynh tới đưa cơm?”
Đỗ Tranh trả lời: “Đệ đệ tôi lo lắng cung chủ thức dậy sẽ đói, nên bảo tôi tới đưa đồ ăn trước.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Huynh ấy đang ở đâu?”
Đỗ Tranh nói: “Đệ ấy đang tập luyện cho đệ tử ở Mạc Thương Đài, buổi trưa mới nghỉ ngơi.”
Dung Lạc Vân gật đầu, khi đối phương xoay người định đi, y do dự một thoáng rồi gọi “Đợi đã”.
“Chuyện là…” Môi đóng đóng mở mở, hết sức băn khoăn, “Đỗ Tranh đại ca, sao huynh vẫn chưa thành gia lập thất?”
Tối qua y cùng đệ đệ của người ta “cử án tề mi” (*), sáng nay liền quan tâm đến chung thân đại sự của ca ca người ta.
(*) cử án tề mi: những cử chỉ yêu thương của vợ chồng
Đỗ Tranh hơi sửng sốt: “… Ở Trạc Sa đảo tôi đã có người trong lòng rồi, nhưng mà hữu duyên vô phận.”
Dung Lạc Vân hỏi tiếp: “Vậy Đỗ Trọng thì sao?” Quanh co một hồi mới vào vấn đề chính, trong lòng vẫn còn hơi bất an. Đỗ Tranh nghĩ một hồi, trả lời: “Đệ đệ thì càng đáng tiếc hơn, đệ ấy suýt nữa đã thành thân luôn rồi.”
Gì cơ! Dung Lạc Vân vỗ bộp một cái lên cột nhà, khiến mấy con hỉ thước la oai oái vội vàng rời tổ. Đỗ Tranh nói xong cảm thấy không ổn, nói nhiều sai nhiều, vì vậy kết thúc một cách qua loa: “Tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ cô nương kia tên Bão Nguyệt.”
Bão Nguyệt, Lạc Vân… Ấy thế mà toàn thích những cảnh vật trên trời!
Dung Lạc Vân bước chậm trên hành lang, đến nỗi đế giày cũng nóng lên, cuối cùng vẫn không nhịn được, rời khỏi biệt uyển đến Mạc Thương Đài. Đi ngang hồ sen đụng phải Điêu Ngọc Lương, y không thèm để ý, đi ngang Tàng Kim Các gặp được Lục Chuẩn, y cũng không thèm liếc mắt.
Các đệ tử ở trên Mạc Thương Đài đang tập luyện hăng say, Hoắc Lâm Phong ôm kiếm hô hoán, tấm lưng anh tuấn bất phàm lại giắt theo một cây quạt lụa.
Chúng đệ tử cười thầm, một tên to gan hỏi: “Đỗ Trọng sư huynh, có phải huynh có người trong lòng rồi không?”
Tâm trạng Hoắc Lâm Phong rất tốt, phóng khoáng “Ừm” một tiếng. Các đệ tử thấy thế hưng phấn lạ thường, mồm miệng bát nháo truy hỏi: “Đỗ Trọng sư huynh, huynh nhắm được cô nương nhà nào vậy? Cô nương ấy có xinh đẹp không?”
Dung Lạc Vân vừa tới liền dừng bước, đúng lúc nghe được thấp thoáng, người trong lòng? Cô nương ư?
Y bước lên hai bậc thang: “Lúc luyện tập mà nói cười đùa giỡn, còn ra thể thống gì nữa!” Xuyên qua hàng ngũ, nhìn chằm chằm người đang ôm kiếm đứng đầu cũng nhìn về phía y, “Chia tổ xếp trận, một công một thủ, đội nào thua không được ăn cơm!”
Mọi người liền câm như hến, không biết cung chủ vì sao lại nóng giận. Dung Lạc Vân đi đến đầu hàng, ngoắc ngoắc tay với Hoắc Lâm Phong, sau đó đi vào trong Trầm Bích Điện.
Hoắc Lâm Phong đi vào theo, thân mật nói: “Định kết thúc tập luyện sẽ đi tìm em, mà em đã tới tìm tôi trước rồi.”
Dung Lạc Vân xoay lưng lại với hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Ở Trạc Sa đảo huynh đã có ý trung nhân chưa?”
Hoắc Lâm Phong giật mình, lập tức đoán ra được Đỗ Tranh đã bép xép, hận không thể ngược đãi đầy tớ. “Không có” Trước tiên dỗ dành vị này quan trọng hơn, “Vẫn luôn dốc lòng luyện công… Cung chủ là người đầu tiên tôi thích.”
Mặt Dung Lạc Vân liền ửng đỏ, ngữ điệu chất vấn cũng yếu ớt đi nhiều: “Vậy Bão Nguyệt là ai?”
Thôi bịa đi, ngoài bịa ra thì cũng không còn cách nào. Hoắc Lâm Phong nói: “Bão Nguyệt là nha đầu hầu hạ cho sư phụ, sư phụ muốn gả cô ấy cho tôi, nhưng tôi đã từ chối rồi.” Hắn tới gần Dung Lạc Vân, chọc chọc vào sau vai y, “Tôi không thích cô ấy.”
Dung Lạc Vân lập tức thả lỏng, một nửa cơn tức cũng biến mất.
Chọc xong vẫn chưa đủ, còn giơ tay vuốt vuốt gáy Dung Lạc Vân, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Cung chủ đặc biệt tới chất vấn tôi sao?” rồi lại vân vê vành tai y, “Bày tỏ tình cảm chưa tới mười hai canh giờ mà cung chủ đã nghi ngờ tôi rồi ư?”
Tình thế biến chuyển, Hoắc Lâm Phong xoay người Dung Lạc Vân lại.
Dung Lạc Vân đẩy ra tránh đi: “Là ca ca của huynh không nói rõ…” Y tới gần, cố ý nắm tay Hoắc Lâm Phong, Hoắc Lâm Phong lại rút ra đưa tay ra sau lưng. Đương lúc thất thố, Hoắc Lâm Phong lại chìa tay ra, trong tay cầm cây quạt phe phẩy vào người y.
Gió mát phả vào mặt, mà sao mặt lại càng nóng hơn.
Cây quạt kia cũng sấn tới, nhẹ nhàng áp lên mặt y.
Hoắc Lâm Phong nói: “Quạt lụa cuối cùng cũng đợi được ý trung nhân rồi.”
Dung Lạc Vân nhận lấy, trong lòng nóng ran như đang đun nước. Một món đồ của thiếu nữ phải dùng làm sao đây, quạt ở trong phòng, hay là bọc một lớp vải rồi mới quạt? Chỉ là quạt dùng mùa hè, nhưng cả bốn mùa y đều không muốn rời tay thì phải làm sao đây?
“—— Cung chủ!”
Có tiếng hô hoán vang lên, mấy đệ tử xông vào: “Cung chủ, có người phá cổng xông vào cung rồi!”
Dung Lạc Vân và Hoắc Lâm Phong đều kinh ngạc, lập tức chạy ra khỏi điện, sóng vai phi thân ra ngoài công. Chúng đệ tử đều đi theo, toàn bộ đều kéo hết ra đường chính nghênh chiến.
Dừng cách đó trăm bước, chỉ thấy cổng chính mở toang, chính giữa đường chính có một người đang đứng.
Người kia tóc bạc mặc hắc bào, những nếp nhăn trên khuôn mặt không giấu nổi phong thái, nhưng điều khiến người ta phải trố mắt là nội lực cực mạnh đang tỏa ra quanh thân, khiến cho lá rụng bốn phía tạo thành lốc xoáy, chim chóc lại gần đều gãy cánh rơi xuống.
Đa số không đấu lại thiểu sổ, chỉ e tai vạ khó tránh.
Ai ngờ, Dung Lạc Vân vậy mà cứ thế nhào tới.
Tựa như một con yến non bay vào rừng, như trẻ con về nhà, y vui mừng cực độ mà hét lên: “—— Sư phụ!”
Đoạn Trầm Bích cũng nở nụ cười, dang rộng hai cánh tay.
Tác giả:
Nhật ký tâm tình của Tiểu Dung 4: Ngày hạ, trời trong. Lão Tam về rồi, sư phụ xuất quan rồi, Đỗ Trọng tỏ tình rồi, tình yêu thức tỉnh rồi!!!