Hoa Vũ

Chương 8: Hạ Phàm




"Hai người ở nhà trông nhà cho cẩn thận, khi nào tên Nguyệt Hạ đó tỉnh liền đuổi hắn về nhà, hắn còn cố chấp ở lại thì tới Nhân Duyên Quan tìm Hồng Nương đến, bà ta hẳn có cách dạy hài tử nhà mình. Còn nữa, ta ra ngoài đi dạo vài ngày cho thoải mái, các ngươi không cần lo, mà nếu Bạch Ngôn hắn về trước dự định thì phải lập tức báo cho ta biết. Viên dạ minh châu này xem như tiền công lần này ta cho hai ngươi đi, nếu gặp bổn tiểu thư trên đường nhớ kêu công tử nhé, tạm biệt."

Nói xong nàng liền mất tăm mất tích không để lại dấu vết, chỉ nghe một tiếng gió xẹt qua tai, quay lại đã không thấy người đâu. Trước khi đi nàng còn không quên nháy mắt vẫy tay tỏ ra đầy thân thiện để chào tạm biệt.

Đã hơn một trăm năm nàng không ra ngoài vận động rồi, cũng nên đi tìm chút không khí mà chơi đùa đi, còn ở nhà nữa chắc thành bà cô già kém hiểu biết mất. May mà lần này Bạch Ngôn hắn lại chạy đến Liên Sơn, dị cảnh gì đó nghe cũng thú vị lắm, nhưng nàng vẫn cảm thấy đi chơi mới là thú vị nhất a.

٭٭٭

Đi nửa ngày trời Bạch Băng vẫn không biết mình đang đi đâu, có khi nàng lạc đường mất rồi. Từ nhỏ nàng đã mắc chứng mù đường, một khi đi chơi là không biết đường về. Không phải nàng ham chơi mà thực sự là không biết nên đi đường nào mới đúng. Nàng cứ nghĩ nhiều năm như vậy rồi chắc chắn không còn mù đường nữa, ai ngờ cứ vậy chạy ra ngoài cuối cùng lại lạc đường.

Nơi này nhìn qua vẫn thuộc Thiên Giới nên dưới đất chỉ có một làn mây trắng xóa bao phủ. Nàng nhìn trước ngó sau thì phát hiện ra ở đây có một dải suối nhỏ, còn có một cái đình, nàng lại không thể nhìn rõ trong cái đình đó có gì, càng không thể nghe thấy người trong đình đang nói gì, chỉ thấy có hai bóng người, một bóng người to lớn màu đen sẫm, bóng người còn lại cũng to không kém nhưng không được uy thế cho lắm. Chưa nói đến bóng người to lớn, bóng người không mấy nổi bật kia, có luồng tiên khí rất quen thuộc. Nhưng đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào, nàng ban đầu rõ ràng là muốn đến Ti Mệnh Cung cơ mà.

Còn đang mãi tìm đường ra, nàng cũng không thèm để ý tới cỗ khí tức cường đại còn lại trong đình, nàng chỉ biết nàng đang lạc đường, điều quan trọng là tìm đường ra, không có hơi sức mà đi hóng hớt chi cho mệt đầu. Nàng chạy đi lung tung hết chỗ này đến chỗ khác tìm xem có đường ra hay gia đình nào hay không, nhưng kết quả vẫn chẳng có ai, trước mắt nàng chỉ toàn một mản trắng tinh, chiếc đình ban nãy cũng biến mất không thay tăm hơi, quả là kì lạ. Nhưng làm sao bây giờ, nàng vẫn không tìm được đường ra, chỉ biết đứng mà thở dài thườn thượt, không lẽ nàng lại bị nhốt ở đây không ra được, haiz mù đường cũng bị xem là một cái tội đi.

Nàng ngồi sổm xuống, uể oải, lấy tay xua xua đi chút ít mây, để lộ ra mặt đất. Nàng đưa tay biến ra một hạt sương, nhưng có vẻ như đã bị đóng băng đông cứng lại rồi, nhẹ nhàng để hạt sương xuống đất, vậy mà như nước, hạt sương cứ vậy thấm xuống. Nàng lại đưa tay lên cao chừng đầu gối, một làn tuyết mỏng từ trong lòng bàn tay nàng rơi xuống đất. Chỗ khi nãy hạt sương thấm xuống liền mọc lên một bông hoa nhỏ. Bông hoa này rất giống với hoa của cây tử đằng ở góc sân trong điện của nàng, loài hoa ấy nàng gọi là Thủy tinh linh.

Còn đang mãi nghịch nghịch bông hoa nhỏ trong tay, nàng nghe thấy tiếng bước chân đến đi đến bên cạnh mình, nàng không có hứng thú cũng không thèm ngẩng đầu lên, cho đến khi nghe tiếng nói, là giọng nam nhân

"Thủy Tinh Linh sao? Ở đâu người nhặt được đóa hoa này?"

Nam nhân này, nhìn qua cũng rất đẹp, tướng mạo tao nhã dễ gần. Hắn mặc một bộ y phục màu xanh lục nhàn nhạt, tóc được xõa phần trên, buộc hờ hờ gần thắt lưng. Cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói cẩn mực, dịu dàng, dễ nghe. Loại nam nhân như thế này quả là trăm năm khó gặp.

Nhưng đóa hoa này rõ ràng là nàng vừa trồng mà ra, lại có người không có mắt nói nàng nhặt được, thật khó chịu a, nàng cau có nói, vẫn không thèm ngửa mặt lên nhìn

"Ta nói ngươi mù hả, đóa hoa này rõ ràng ta vừa trồng ra, là não bên nào của ngươi nghĩ ta nhặt được?"

"Ngươi trồng?" Lời nói cất lên nghe có vẻ đầy nghi vấn.

"Ta không trồng thì là ngươi trồng hả?" Vừa nói nàng vừa phủi phủi áo đứng lên, nhăn mày nhăn mặt đầy tỏ vẻ khó chịu.

Nam nhân kia thấy nàng đứng lên liền cúi người xuống cố ý nhìn mặt nàng, nhìn xong hắn liền tròn mắt

"Bạch Băng? Sao muội lại ở đây?"

Nghe có người gọi tên mình nàng lập tức ngửa mặt lên nhìn, chỉ tay a một tiếng

"Thanh Phong, là huynh sao? Tốt quá rồi ta đang định đến chỗ huynh đây."

Thanh Phong cũng chính là Ti Mệnh Tinh Quân, nàng và hắn quen nhau trong một lần nàng trốn ra ngoài chơi cũng cách đây mấy vạn năm rồi. Lần đó nàng trốn Bạch Ngôn ra ngoài, chạy vội quá nên đi nhầm đến Cung Ti Mệnh lúc nào không biết, ở đó nàng gặp được Thanh Phong. Thấy nàng tự ý đi vào hắn cũng không trách còn tốt bụng ngỏ ý đưa nàng về. Đến lúc nàng nói không muốn về hắn lại rất tốt bụng thu xếp cho nàng một chỗ ở nghỉ lại. Nàng ở đó cũng gần một tháng Bạch Ngôn mới tìm ra. Lúc bị Bạch Ngôn mắng cũng là Thanh Phong đứng ra nói giúp cho giải vây nàng. Từ đó nàng liền cảm thấy hắn rất tốt, mỗi lẫn trốn ra ngoài chơi đều chạy đến tìm hắn, nhưng hầu như lần nào cũng là hắn tìm thấy nàng trên đường trước a.

Thì ra một trong hai người khi nãy là Thanh Phong, thảo nào nàng cảm thấy có một luồng tiên khí rất quen thuộc.

Nhìn thấy nàng, Thanh Phong liền nở nụ cười đầy dịu dàng

"Muội a, đã hơn một trăm năm không đến gặp ta rồi, hôm nay tự nhiên đến tìm ta có phải là ca ca muội đi đâu rồi không. Trốn đi như vậy đợi hắn tìm được đừng lôi ta ra chịu trận thay đấy nhé!"

"Thì chính là Bạch Ngôn hắn đi rồi muội mới có cơ hội lẻn ra ngoài chơi." Nàng vừa nói vừa đưa bông hoa trong tay cho Thanh Phong

"Cho huynh!"

Thanh Phong rất thuận ý đưa tay nhận lấy đóa hoa cất vào tay áo, lại nói

"Sao muội biết ta ở đây mà đến tìm? Lại còn rảnh rỗi ngồi trồng hoa."

Nàng nhìn Thanh Phong, tỏ rõ vẻ ngơ ngác

"Huynh ở đây? Không phải là muội biết, muội rõ ràng là muốn đến nhà tìm huynh, thế mà đi một vòng lại đi vào chỗ quái quỷ này, mà mãi cũng chẳng tìm thấy đường ra. A mà sao huynh lại ở đây, huynh không đến chắc muội bị lạc trong đây mất." Vừa nói nàng vừa tỏ rõ khuân mặt đau khổ.

Thanh Phong nghe nàng than ngắn thở dài đột nhiên bật cười, chỉ tay về phía trước, ý muốn để nàng vừa đi vừa nói chuyện. Như vừa nhận ra điều gì đó, hắn liền quay sang hỏi nàng

"Lạ thật, sao ta không thể cảm nhận được tiên khí của muội?"

Nghe Thanh Phong hỏi, nàng liền giơ chiếc vòng Bạch Ngôn đưa lên lắc lắc, hắn liền hiểu ý, tĩnh lặng mà dẫn nàng đi.

Nói đến tiên khí, nàng lại chợt nhớ ra luồng tiên khí khi nãy, luồng tiên khí đó rất khác biệt, hơn nữa còn rất bức người, chứng tỏ kẻ kia cũng không phải hạng người tầm thường, đặc biệt là hắn không phải người trên Thiên Giới, phàm là người có tiên khí mạnh như vậy đều là thần, mà nàng lại cai quản thần, là người dưới trướng, lẽ nào không nhận ra. Nhưng điều nàng khó hiểu là tại sao Thanh Phong lại quen một người như vậy a, ban nãy có hai luồng tiên khí ở trong đình, mà xuất hiện lại chỉ có Thanh Phong, chắc hẳn khi nãy hắn có nói chuyện với một ai đó. Mà người kia cũng rất cẩn thận, ở nơi như thế này còn tạo một kết giới ngăn chặn với bên ngoài, khiến nàng không thể nghe cũng chẳng thể nhìn rõ, chỉ có thể cảm nhận được. Mà lúc đó nàng còn đang che giấu thân phận, nếu mà động tay động chân không khéo sẽ bị lộ. Chính vì vậy, không quan tâm vẫn là lựa chọn khôn ngoan nhất đi.

Đi được nửa đường, đột nhiên Thanh Phong nhíu mày, hắn quay sang nhìn nàng hỏi

"Sao muội lại mặc nam trang? Nhìn chẳng ra thể thống gì cả."

"Chính là để cải trang đó." Thấy cái nhíu mày của Thanh Phong, nàng liền nhíu mày lại trêu hắn.

Thấy cái nhíu mày của nàng hắn liền bật cười, nàng vậy mà cũng biết trêu hắn. Nhưng bộ dạng này của nàng quả thực hắn nhìn không thuận mắt, quá giống Bạch Ngôn đi, mà Thanh Phong hắn lại không ưa gì Bạch Ngôn cả.