Liên Sơn là một vùng trũng có núi bao quanh nằm ở phía Đông. Sử sách Thiên Giới ghi rằng năm xưa Liên Sơn chính là vùng đất của cửu vĩ hồ, là nơi cư trú và cai trị của Hồ tộc từ trước đến nay. Vốn dĩ năm xưa Liên Sơn chỉ là một vùng đồng bằng, nhưng do nhiều kẻ thù tìm đến, lại thêm quái vật từ biển mà người đứng đầu Hồ tộc đã phải lấy thân mình dựng lên một dãy núi vòng thành một đường tròn lớn bao trọn Liên Sơn. Cũng chính nhờ đó mà Hồ tộc luôn yên ổn, an phận sống tới nay.
Bạch gia vốn ở phía Bắc, lại được đặt ở trên cao nên đến Liên Sơn ít cũng mất mười ngày, nhiều có thể là cả tháng. Nghe Bạch Ngôn bảo hắn đi Liên Sơn xa xôi như vậy, nàng đương nhiên vui mừng hết sức, vui đến không kìm nổi mà cười hớn hở. Đã một trăm năm nay hắn không hề ra ngoài, luôn khư khư ở nhà quản nàng, giờ hắn đi rồi nàng không phải là tự do sao, con chim sổ lồng không bay chẳng lẽ lại đứng chờ bị bắt, nếu mà bị bắt thật thì con chim đó não quả là ngập nước rồi. Mà nhìn nàng có đần độn đến vậy không? Phải nói đầu óc nàng giờ đang rất là khô ráo, khô như chưa bao giờ được khô a.
Đang mãi cười hớn hở, nhìn thấy cái nhíu mày của Bạch Ngôn, vẻ mặt nàng liền thay đổi, hai hàng lông mày thanh tú nhăn lai, đôi mắt trĩu xuống đầy vẻ lo lắng buồn rầu, nàng với qua bàn cầm lấy tay Bạch Ngôn mà nói
"Lần này huynh đi lâu như vậy xem chừng cũng là đại sự, nhưng mà huynh cứ yên tâm đi đi đừng lo cho ta, ở nhà có Bạch Xà với Hắc Xà chăm sóc ta rồi. Ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi huynh, tuyệt đối không chạy loạn."
Nghe nàng nói Bạch Ngôn mỉm cười xoa đầu nàng, hắn biết nàng chỉ đang giả vờ mà thôi, nghe nói hắn đi lâu như vậy không khéo trong lòng nàng lại đang nhảy múa tưng bừng, vui như mở hội cũng nên. Nhưng cũng đành chịu, nàng lớn vậy rồi cũng không còn là tiểu muội muội bé bỏng dễ thương mà hắn luôn phải cận kề bảo vệ nữa. Nàng giờ cũng đã lớn, tuy càng lớn càng đẹp càng dễ thương nhưng không còn ngây thơ nữa rồi, lại rất biết lừa người, đặc biệt là thích chạy lung tung nghịch bừa. Cũng mười mấy vạn tuổi chứ đâu còn là đứa trẻ nữa mà sao nàng vẫn khiến hắn phải lo lắng đứng ngồi không yên. Nhưng giờ hắn lo là lo cho những kẻ khác, không có hắn quản, nàng được tự do thì ắt có không ít người chịu khổ. Còn lo cho nàng là lo nàng buồn chán không có chỗ chơi đi. Đưa ánh mắt đầy bất lực lẫn cả trêu đừa nhìn nàng, tay vỗ vỗ lên đầu nàng hắn nói
"Biết là tốt rồi."
"Vậy khi nào huynh đi." Bạch Băng nàng quả thực không thể chờ đợi nổi rồi, chân nàng cứ mãi đung đưa đập đập vào thành ghế, ánh mắt long lanh hết sức mong chờ, mong sao Bạch Ngôn hắn càng đi sớm càng tốt.
"Bây giờ liền đi." Vừa nói Bạch Ngôn chỉ biết thở dài nhìn nàng, vừa lấy ra một chiếc vòng ngọc màu xanh nhạt đeo lên tay nàng dặn dò
"Đeo vòng này có thể giúp muội che giấu tu vi, đi ra ngoài tốt nhất nên mang theo nó."
Nàng gật đầu nhận lấy, chiếc vòng này đưa cho nàng, Bạch Ngôn hẳn có ý không muốn nàng gây họa, Bạch Ngôn lo lắng vậy là chuyện thừa rồi. Ra ngoài là để đi chơi a, mà đi chơi đương nhiên phải quậy phá mà chơi hết mình rồi không thì thật phụ lòng người ta. Nhưng mà giúp che giấu được tu vi cũng không phải chuyện tồi, chiếc vòng này nàng nhận, có nó nàng có thể yên tâm mà đi quậy phá không lo bị lộ thân phận.
Xoay xoay chiếc vòng trên tay, tự nhiên nàng cảm thấy rất xúc động, không ngờ Bạch Ngôn cũng có thể tốt bụng như vậy, nàng còn tưởng hắn chỉ biết mỗi Nguyệt Hạ, Nguyệt Hạ thôi chứ.
Sau một hồi thu xếp mọi thứ cũng đã ổn thỏa, Bạch Ngôn liền đi thay y phục chuẩn bị lên đường, lúc đi hắn còn dặn dò nàng chăm sóc cẩn thận cho Nguyệt Hạ khi nào hắn tỉnh dậy sai người nấu cho hắn bát cháo, ăn xong thì đưa hắn về nhà. Bạch Băng rất ngoan ngoan mà gật đầu tiễn Bạch Ngôn lên đường. Lòng cảm kích khi nãy của nàng tự nhiên chui đâu hết, nàng quay ngoắt về phía sau lườm Nguyệt Hạ, hắn đang ngủ mà cũng toát mồ hôi lạnh run lật bật, còn giật mình mấy cái trông thật dáng thương a.
Bạch Ngôn cũng đã đi được hai canh giờ, nàng vẫn ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế chống tay nhìn ra cửa, Nguyệt Hạ đến giờ vẫn chưa tỉnh. Thấy vậy Bạch Xà từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt đầy lo lắng
"Tiểu thư người đừng nhìn nữa, Hắc Xà hắn nói ca ca người đã đi rất xa rồi a, nhưng cũng chỉ là đi một hai tháng, người đừng mãi ngồi đây đợi, hay là vào trong nghỉ ngơi đi. Dù gì cũng đừng quá buồn hại đến thân thể."
"Hắn quả thực đi xa rồi sao." Nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Xà, nàng hỏi lại, một tay vẫn chống trên cằm.
Nghe nàng hỏi, Bạch Xà lia lịa gật đầu. Nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy tiểu thư nhà mình lại lạ lùng như vậy nên đương nhiên rất lo lắng. Từ khi nàng ta đi theo Bạch gia thì vẫn còn là một con tiểu Xà mấy trăm tuổi, trong nhà tuy nàng chỉ gặp bốn huynh muội bọn họ, nhưng tứ tiểu thư là người tùy tính nhất, cũng chưa thấy quan tâm ai bao giờ, càng không thấy nàng buồn phiền than thở. Giờ tứ tiểu thư lại cứ ngồi mãi ở đây mà nhìn, có phải là do xa ca ca mà đau lòng quá không. Nếu vậy, không khéo vì quá thương nhớ dẫn đến tiểu lâm bệnh nặng nàng ta quả không gánh nổi hậu quả. Tốt nhất vẫn là nên đi khuyên vài câu, biết đâu còn cứu vãn được tình thế.
Thấy Bạch Xà gật đầu lia lịa vẻ mặt hết sức lo lắng, Bạch Băng đứng bật dậy, nhấc chân đi thẳng về điện. Nàng vội vội vàng vàng thu dọn quần áo, lẻn vào kho lấy vài chuỗi hạt châu nhét vào tay áo, thay một bộ nam trang, Bạch Ngôn đã đi xa, đây là thời cơ tốt cho nàng chuồn, phải nên nắm bắt mà đi thôi.
Tóc nàng được buộc cao lên đỉnh đầu để lộ phần gáy trắng nõn, tóc hai bên má và mang tai được vén lên lộ ra khuân mặt thon gọn đẹp đẽ. Nàng quả thực dù là nam hay nữ đều rất đẹp.
Đồ đạc cũng đã thu xếp xong xuôi, nàng nhét tay nải vào trong chiếc túi nhỏ màu trắng đeo ở thắt lưng. Nhìn qua có vẻ đây chỉ như một túi hương bình thường, nhưng sức chứa của nó lại vô cùng lớn, tựa như một không gian khác vậy. Vốn dĩ chiếc túi này là bảo vật yêu quý của Mặc Lâm, nhưng nhớ năm đó để tiếp cận nàng, hắn không chần chừ mà mang chiếc túi tặng qua cho nàng, mặc dù sau đó hắn đã trầm cảm mất ba ngày. Nhưng dù gì cũng là đồ tốt, sơn hào hải vị dâng đến tận miệng còn chê không muốn ăn sao.
Ra đến cổng, thấy nàng Bạch Xà hốt hoảng trợn tròn mắt
"Ơ Bạch Ngôn đại thiếu gia? Không phải ngài nói đi Liên Sơn sao, sao lại quay về rồi?"
"Ai? Bạch Ngôn hắn quay về rồi, là ở đâu?"
Nghe Bạch Xà nói, Bạch Băng hốt hoảng nhìn trước ngó sau, Bạch Ngôn đột nhiên quay về mà bắt gặp nàng đang định trốn đi chơi thì có mà chết chắc. Làm sao đây làm sao đây, hắn mà bắt được nàng có phải sẽ đem nàng giam trong điện không cho ra ngoài nữa không, như thế nàng không lẽ sẽ chết chán. Hay hắn sẽ tịch thu hết bảo vật của nàng, như vậy khác nào nàng trở thành trắng tay. Trong đầu nàng mở ra một mớ hỗn độn, có khi chỉ còn chạy mới là thượng sách. Nàng giơ chân lấy đà chuẩn phị phóng thì Bạch Xà ấm a ấm úng lên tiếng.
"Ngư...người là t..tiểu...tiểu thư? Sa..làm sao lại trông giống đại thiếu gia y như đúc vậy a." Sau một hồi trố mắt ngạc nhiên, còn bị Hắc Xà đập cho mấy cái, Bạch Xà cuối cùng cũng nhận ra người đứng trước mặt nàng ta rốt cuộc là ai. Bạch Băng bấy giờ thở phào nhẹ nhõm, con tiểu Xà này làm nàng toát hết cả mồ hồi, đúng là đáng chết mà. Còn tưởng nàng sẽ bị giam lại, làm nàng suýt chút định chạy đi rồi, thật quá mất mặt đi.
Thấy nàng bận nam trang còn đang có ý định ra ngoài, Hắc Xà liền ngỏ ý ngăn cản
"Thượng thần, người đường đường là nhi nữ Bạch gia lại muốn lẻn ra ngoài chơi, lại còn nữ cải nam trang như này còn ra thể thống gì nữa. Không phải Bạch Ngôn thượng thần đã dặn người ở nhà ngoan ngoãn trông nhà sao, tốt hơn hết người nên quay lại đi thôi."
Nghe Hắc Xà nói, Bạch Băng vén tay áo, xoay xoay cổ chân, xong nàng giơ tay chỉ về phía hắn
"Nào tới đi, đánh nhanh thắng nhanh, đi càng nhanh."
Nhìn thấy hành động của nàng, mí mắt Hắc Xà giật giật, hơ hơ nàng quả thực biết đùa. Nàng là thượng thần a, lại còn là một trong ba vị tam thần nữa. Hắn nào dám đấu với nàng chứ, đời còn dài lắm, hắn còn muốn sống một cuộc sống an nhàn, gả được tiểu muội, lấy vợ rồi sinh vài tiểu Xà Nhi mà chơi đùa nữa, đâu có ý muốn đi chầu Diêm Vương. Mà Diêm Vương Gia quá xấu đi, tính tình lão ta còn hung hăng, không những thế lời nói còn bốc mùi...nghĩ thôi đã nổi da gà.
Hắn nhìn nàng cười trừ, giơ hai tay lên xua xua trước mặt tỏ ý đầu hàng. Bạch Xà đứng bên cạnh thấy thế liền chỉ biết ôm mặt, sao nàng ta lại có tên đại ca mất mặt như này cơ chứ.
Thấy Hắc Xà đã giơ tay chịu trói, nàng nhếch mép thích thú, ném vào trong tay Bạch Xà một viên dạ minh châu to cỡ cái chén, vừa chỉ tay vào chính điện, nàng nói