Hoa Vũ Doanh Ca

Chương 5




Ngày 15 tháng 5.

Vào hạ, thời tiết dường như dần dần trở nên oi bức. Nhưng hôm nay là một ngày tuyệt đẹp hiếm thấy, bầu trời xanh trong cao vời vợi, nắng ấm trải rộng xuống nhân gian, từng cơn gió hiu hiu mơn man thổi nhẹ làm xao động cành lá…

…Từ sáng sớm, người trong Bạch đạo đã nhanh chóng chỉnh đốn nhân, mã gấp rút tiến lên núi, thảo phạt Hoa Ảnh Giáo.

Sở Thiên Tầm trầm ngâm đứng ở chân núi, trong lòng rối ren như tơ vò. Nhắc đến Liễu Y Y, tuy ngoài mặt là nương tử của mình, nhưng ngày đó xảy ra chuyện động trời như vậy, ngay cả đêm tân hôn cũng phải phân phòng ngủ riêng, sáng hôm sau cũng chỉ gặp qua nàng ta một lần, thình lình cùng ngày truyền ra tin nàng ta chết, đối với vị “nương tử” hữu danh vô thực kia làm sao có thể phát sinh tình cảm được chứ. Chính vì mình với nàng là phu thê trên danh nghĩa, nên bây  giờ người ta mới bắt mình đứng mũi chịu sào sự kiện lần này.

Sở Thiên Tầm tuy rằng đơn thuần, nhưng hắn không phải ngốc tử, người trong Bạch đạo đương nhiên cũng biết rõ Liễu Y Y là một cô nương bất trinh bất khiết, song vì giữ gìn sĩ diện của võ lâm Bạch đạo, nên bọn chúng mới chấp nhận cách biện giải của Liễu Thanh Phong. Cái chết của Liễu Y Y căn bản chỉ là cái cớ để tiến đánh Hoa Ảnh Giáo, còn hung thủ thật sự sát hại nàng là ai, dĩ nhiên chả người nào quan tâm mà đi tra xét thực hư.

Hôm ấy thành hôn, lần đầu tiên hắn gặp gỡ Hoa Doanh Vũ,  từ đó về sau ngày đêm nhung nhớ khôn nguôi. Sau khi nghe tin Bạch đạo liên minh tiêu diệt Hoa Ảnh Giáo, lòng hắn lại cảm thấy bức rức không yên.

Tuy rằng có chút đau khổ nhưng hắn vẫn theo đoàn người đi về phía rừng cây nhỏ….

Mũi chân cọ cọ vào bùn đất, mày rậm rủ xuống, trông bộ dáng hắn bây giờ hệt như một con thỏ với đôi tai dài cụp xuống buồn bã, chán chường.

Sở Tư Viễn tới gần, hừ  một tiếng, dùng sức đánh vào lưng hắn một cái:“Ủ rũ, còn giống cái bộ dáng gì nữa, Y Y là thê tử của ngươi, hôm nay ngươi là nhân vật trung tâm của liên minh tiêu diệt ma giáo, tỏ ra một chút khí thế đi!” Dáng vẻ thập phần uy nghiêm nói.

Sở Thiên Tầm lẩm bẩm:“Hài nhi làm sao mà làm ra vẻ khí thế được, ngay cả hình dáng của Liễu Y Y con còn không nhớ rõ nữa là……”

Sở Tư Viễn trừng hắn, liếc mắt cảnh cáo, đè thấp thanh âm nói:“Lời này tuyệt đối không được nói lung tung, đồng đạo đã vì Sở – Liễu hai nhà mà ra sức chiến đấu, ngươi hôm nay mà rút lui trở về, trận chiến này nhất định bị hủy.”

Hắn miễn cưỡng gật đầu, xoay người sang chỗ khác thở dài, ngẩng đầu nhìn tòa nhà tráng lệ trên đỉnh núi, thật nhỏ, thật xa …… Người kia chắc là đang ở trong đó.

Liễu Thanh Phong ở một bên thấy bộ dáng chán nản Sở Thiên Tầm, tuy trong lòng giận dữ,  nhưng trên mặt thì lại làm ra vẻ cười cười, ôn thanh nói:“Hiền tế nhất định là cực kỳ thương tâm, hôm nay đã thay tiểu nữ Y Y cùng những vị anh hùng hảo hán chết dưới tay giáo đồ Hoa Ảnh Giáo mà ra mặt đòi lại công đạo, hồn thiêng của Y Y có biết cũng sẽ ngậm cười nơi chín suối”. Liễu Thanh Phong vốn là một tên nguỵ quân tử, kế hoạch lần này chính là do hắn khởi xướng, nếu có thể tiêu diệt được Hoa Ảnh Giáo, trên giang hồ chắc chắn sẽ tung hô danh tiếng của hắn, được như thế thì dù có hi sinh một đứa nữ nhi cũng chả hề hấn gì.

Thấy Sở Thiên Tầm lặng yên không nói, vỗ vỗ vai hắn ra vẻ an ủi, rồi mới xoay người sang chỗ khác tỏa ra khí phách hào hùng nói:“Mọi người hẳn là đã nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta nên lập tức đứng dậy khởi hành, nhanh chóng tiến lên núi đánh cho lũ ma giáo trở tay không kịp.”

Trong lời nói tràn đầy khí thế oai phong lẫm liệt, cổ động lòng người, mọi người lập tức phụ hoạ theo:“Đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, tiêu diệt ma giáo, tiêu diệt ma giáo.”

Sở Thiên Tầm cắn môi nhìn mọi người hừng hực khí thế chiến đấu, trong lòng cảm thấy thật khổ sở, Sở Tư Viễn nhìn thấy nhi tử tâm trạng não nề, liền huých vào khủy tay hắn. Sở Thiên Tầm vẫn ngoan cố  không chịu mở miệng hô theo. Sở Tư Viễn đành phải tiến lên từng bước che chắn phía trước cho hắn, không để cho người khác nhìn thấy biểu tình của hắn lúc này.

Đội ngũ chậm rãi xuất phát hướng về phía đỉnh núi, khí thế có chút hùng tráng. Đi được nửa ngày đường, dù thời tiết khá mát mẻ cũng không tránh khỏi toàn thân lấm tấm mồ hôi.

Sở Thiên Tầm nhìn khu rừng, miệng lẩm bẩm:“Cánh rừng này thật là quỉ dị, đi mãi mà không ra được.”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng bị Liễu Thanh Phong nghe không sót một chữ, vẻ mặt hắn bất chợt tỏ ra kinh hãi:“Không ổn, khu rừng có bày trận pháp!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt ngộ ra, nơi này quả nhiên là chỗ bọn hắn đã nghỉ ngơi ban sáng. Điều làm cho người ta kinh hoàng hơn cả chính là một đám người đi phía sau đã mất tung mất tích.

Lúc này Lý Huyền Ky _ người đã sớm lấy lại bình tĩnh _ lập tức hét lớn:“Mọi người mau chóng tập trung lại đây, không được tách ra.”

Mọi người nghe vậy,  tức khắc tự giác tụ họp ở giữa, tạo thành một vòng tròn, đưa mắt nhìn bốn phía đề cao cảnh giác.

Liễu Thanh Phong liền hỏi:“Lý đại chưởng môn, ngươi biết cách phá giải trận pháp này không?”

Lý Huyền Ky vuốt vuốt chòm râu hoa râm:“Khó a, Hoa Ảnh Giáo này quả nhiên danh bất hư truyền, mọi người tuyệt đối không được nóng vội, đi vào tử môn đó chỉ có một con đường chết.”

Một giọng nam lanh lảnh vang lên:“Lý đại chưởng môn quả nhiên có chút tài vặt, nhưng nếu muốn phá đươc trận pháp của chúng ta thì cần hảo hảo mà học tập thêm đi.”

“Ca ca, dài dòng với hắn làm gì, đã lâu không có giết người, làm ta nhớ hương vị máu tươi muốn chết a ~~.”

Ai nấy đều kinh hãi, chỉ nghe thanh âm không thấy chân nhân, với lại thanh âm này vô cùng quỷ dị, giống như tiếng nói của yêu ma từ âm tào địa phủ truyền đến.

Lí Huyền Ky lập tức trấn định, quét mắt sang mọi người nói:“Nhất định là Si Mị, Võng Lượng dưới trướng của Mạc Vấn. Hai người này am hiểu Ngũ Hành trận pháp, mọi người phải cẩn thận một chút.”

Liễu Thanh Phong thấp giọng nói:“Lý chưởng môn, bây giờ làm gì đây.”

“Muốn phá trận pháp này cần một thời gian nhất định…… chờ ta hảo hảo ngẫm lại đã.” Lí Huyền Ky bấm đốt tay tính toán.

Thình lình điện quang hỏa thạch lóe lên, hai thân ảnh hắc – bạch đột nhiên xuất hiện, chưa kịp nhìn cho rõ ràng thì lại biến mất không tung tích.

“Nga ha ha, bạch đạo là lũ phế vật, ngay cả trận pháp đơn giản như thế cũng không phá nổi, còn muốn lớn mồm hô hào tấn công Hoa Ảnh Giáo.”

Sau đó người kia liền nói tiếp:“Giáo chủ Anh Minh Thần Võ, Nhất Thống Giang Hồ.”

“Nga ha ha a……” tiếng cười âm trầm không ngừng quanh quẩn trong không trung, những thanh âm quỷ dị rời rạc bỗng dưng tụ họp lại với nhau, chỉ rõ nơi phát ra chúng.

Nắm bắt thời khắc hiếm có này, Lý Huyền Ky hét lớn:“Mọi người ở yên tại chỗ, các Đại chưởng môn hướng theo tiếng động quỷ dị đó đánh tới, giết chết Si Mị, Võng Lượng, yêu trận sẽ tự phá!”

Liễu Thanh Phong, Sở Tư Viễn, Sở Thiên Tầm, Lý Huyền Ky, còn có người của Tứ Đại môn, Ngũ Đại phái nhanh chóng làm theo, nhưng mà thanh âm càng lúc càng xa, mười mấy chưởng môn đã để bọn họ chạy mất. Mọi người trấn định cước bộ, giật mình phát hiện đã ra khỏi khu rừng. Liễu Thanh Phong nắm lấy thời cơ nói,“Các Đại chưởng môn đều là võ lâm hảo hán, hôm nay, mau tiến lên núi, dựa vào hai mươi người chúng ta nhất định bắt được yêu nhân.”

Lí Huyền Ky chấp tay thi lễ:“Ta ở đây phá trận, sau đó sẽ mang đại đội nhân mã tiến lên hỗ trợ.”

Mọi người gật đầu đồng ý mang theo khí thế như vũ bão, phi thân lên núi.

Càng tới gần tòa nhà kia, hàn khí càng nặng nề, trong lòng chưởng môn của mấy môn phái nhỏ đều có chút căng thẳng, nhưng vào thời khắc này, dù có đáng sợ đến thế nào đi nữa thì ngoài mặt cũng phải làm ra vẻ vô sự. Liễu Thanh Phong cùng Sở Tư Viễn đi phía trước, đang muốn bước qua đại môn, đột nhiên từ bên trong, có một thiếu niên bộ dáng linh động đáng yêu đi ra, mọi người ai cũng đề phòng, lui lại vài bước.

Thiếu niên mang theo khuôn mặt hí ha hí hửng, mắt to lưu động quét qua đám người bọn họ, nhìn một hồi lâu mới hi hi ha ha cười nói:“Các ngươi chính là người mà giáo chủ đang đợi đấy hử, hì hì, sao toàn là một đám lão nhân thế này. A, người kia ta biết nha, Sở gia tiểu tử!” Thiếu niên nhìn Sở Thiên Tầm nhíu mày.

“Yêu Nghiệt! Nạp mạng đi!” Liễu Thanh Phong hét lớn một câu rồi rút kiếm đánh về phía Ly Tán, Ly Tán lay động thân mình, né qua một bên. Hai người giao đấu hơn mười chiêu, bất phân thắng bại, Liễu Thanh Phong có vẻ như đã dốc hết sức, nhưng chỉ thấy thiếu niên vẫn cứ như rắn nước nhanh nhẹn mà chạy loạn quanh lão.

Thiếu niên dần dần lui về phía sau từng bước, đột nhiên hì hì cười nói:“Lão già, Bổn đường chủ còn chưa có rút kiếm mà!” Chỉ thấy lóe ra điện quang hỏa thạch, thiếu niên rút ra bội kiếm đâm tới, Liễu Thanh Phong chống đỡ không nổi đành lui về sau mười bước, cũng may nhờ có Sở Tư Viễn ở đằng sau hỗ trợ giúp, lão mới đứng vững được.

Ly Tán trưng ra cái mặt đáng yêu cười cười:,“Hì hì, hôm nay ta đã bất chấp nguy hiểm rút kiếm hộ giáo, giáo chủ nhất định trọng thưởng ta hậu hĩnh.”

Sở Tư Viễn tiến lên từng bước:“Để lão phu thu thập ngươi.”

Ly Tán thu kiếm khoát tay:“Ngàn vạn lần không nên thế, giáo chủ để cho ta tới tiếp các ngươi, ngài ấy cũng chờ đến nóng ruột lắm rồi, các ngươi cũng nên vào đó trước, giữ lại chút sức lực để cùng giáo chủ của chúng ta hảo hảo đàm luận!” Hắn lộ ra vẻ mặt vô hại cùng bộ dáng thành khẩn ‘năn nỉ’.

Nghe xong Liễu Thanh Phong chợt lóe lên suy nghĩ, bắt giặc bắt vua trước, hiếm khi được Hoa Doanh Vũ cố ý ngồi chờ tiếp đón bọn họ, không nên cùng cái tiểu bối này dây dưa làm chi để nhận lấy phiền phức, giữ lại một chút khí lực đối phó với ma đầu kia là quan trọng hơn cả. Nghĩ liền làm, lão tiến lên từng bước:” Hảo, đợi chúng ta giải quyết Hoa Doanh Vũ sẽ đến dọn dẹp cái tiểu yêu nghiệt nhà ngươi!” Dứt lời dẫn theo một đám người đi vào bên trong.

(hi vọng các anh đẹp chai mặt dày của cái NXB nào đấy sẽ không lượn qua đây vác cái bài nì của pé đi rêu rao khắp nơi, như thế là vô sỉ lắm biết không, pé hi vọng các anh biết đọc tiếng người vì bé không biết nói tiếng súc vật như các anh các chị đâu ạh. Pé biết bản dịch bé không có tốt, nên bé hy vọng các bạn đừng có vác lên wattpad, nhiều người vẫn cố tình không chịu hiểu nha, vác lên trên đó còn đổi tên lại nữa, nhưng các bạn biết đấy, gu gồ đại ka có sức mạnh vô biên, nên các bạn làm cái gì thì huynh ấy biêt hết cả đấy!!! thân)

Ly Tán bĩu môi, tránh sang một bên nhường đường cho bọn họ tiến vào. Sở Thiên Tầm đi sau cùng, vừa đuổi kịp đoàn người phía trước, bỗng nhiên hắn bị người nào đó chụp lấy, hơi thoáng giật mình, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Tán đã kề sát tự lúc nào

“Sở gia tiểu tử, ngươi vì thê tử đã chết mà âu sầu hử?” Ly Tán hì hì cười hỏi, biểu tình trên mặt thì ngập tràn khoái hoạt.

Rõ ràng lời nói mang theo ý chế nhạo, nhưng Sở Thiên Tầm nghe xong lại tưởng đó là lời quan tâm, thăm hỏi. Dừng cước bộ, đứng nhìn Ly Tán hồi lâu không biết phải trả lời ra sao.

Lúc sau, hắn thấy y phục ở bả vai Ly Tán rách một lỗ, chắc vừa rồi bị Liễu Thanh Phong đả thương. Hắn lập tức lấy một lọ kim sang dược từ trong tay áo, đưa cho Ly Tán:“Dược này dùng rất tốt, ta cho ngươi.”

Ly Tán hơi sửng sốt, dự định chỉ trêu chọc hắn một phen, ai mà ngờ tình hình lại trở thành như vậy. Chép miệng, nghĩ thầm đúng là tên ngốc tử.

Thấy Ly Tán không đưa tay nhận dược, hắn tưởng thiếu niên này ghi hận trong lòng, oán hận mình, vì lần trước hắn đã ở nơi khác giết mấy tên giáo đồ Hoa Ảnh Giáo. Sở Thiên Tầm lập tức khẩn trương biện giải:“ Lần trước ta giết mấy người kia vì bọn chúng là người xấu, ta vì giúp một cô nương giải vây… ta…. ta không có cố ý gây phiền phức với các ngươi.” Khuôn mặt hắn trướng lên đỏ bừng.

“Đồ ngốc.” Ly Tán bật cười, đưa tay giật lấy kim sang dược.

“Tầm nhi, Nhanh lên! Ngươi cùng yêu nhân kia nói cái quái quỷ gì đó!”.Thấy Sở Thiên Tầm chậm chạp đuổi theo, Sở Tư Viễn quay lại tìm, thấy hắn cùng Ly Tán đang tán gẫu khá là vui vẻ, trong lòng giận dữ, nên ngữ khí của lão mới khó nghe như vậy.

Sở Thiên Tầm vội vội vàng vàng “vâng dạ” hai tiếng, rồi chạy biến theo phụ thân.

Trong đại điện bây giờ có rất đông người, ngoại trừ Lí Huân Dương đang bị nhốt ở thủy lao, cao thủ Hoa Ảnh Giáo hầu như đều tập trung hết về đây.

Hôm nay Hoa Doanh Vũ mặc một bộ xiêm y mới đỏ rực, trên lớp vải có thêu mấy đóa mẫu đơn duyên dáng, khoát lên người hắn không những không hề có một chút thô tục nào mà còn tăng thêm vẻ yêu kiều quyến rũ. Mái tóc đen mượt dài ngang thắt lưng được buộc bởi một cái ngọc hoàn, bộ dạng lười nhác ngồi phía trên cao, buông rũ ánh mắt mị hoặc nhìn xuống những con người hèn mọn bên dưới.

Hoa Doanh Vũ nhoẻn cười e lệ:“Hôm nay, sao ở đây đông thế này, hay là có kẻ nào “tưởng nhớ” bản tôn chăng?”

Liễu Thanh Phong cười lạnh một tiếng:“Hoa Ảnh Giáo các ngươi luôn làm xằng làm bậy, khinh thường nhân sĩ võ lâm, lúc trước sát hại vô số giang hồ hảo hán, gần đây lại giết chết nhi nữ của ta, ta thân là minh chủ võ lâm, đương nhiên phải đứng ra lấy cẩu mạng nhà ngươi!”

Hoa Doanh Vũ đột nhiên cười lớn, âm thanh quỷ dị vang vọng khắp đại điện, mọi người tâm thần chấn động, bất giác lui về sau vài bước.

Hoa Doanh Vũ thỏa thê cười nhạo xong thì thở hổn hển, liếc xéo cái lão già ngông nghênh kia một cái:“Bản tôn giết người nhiều lắm, chả nhớ nổi nữ nhi của ngươi là ai, nếu là do ta ra tay, nàng chết sẽ cực kỳ thống khổ.”

“Ngươi!” Liễu Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi,“Ngươi sẽ chết không tử tế! Yêu nghiệt, hôm nay ta nhất định lấy mạng chó nhà ngươi!”

Liễu Thanh Phong giận dữ, rút kiếm hướng thẳng về phía Hoa Doanh Vũ đâm tới. Hoa Doanh Vũ nghiêng đầu, để cho mái tóc lòa xòa bay bay trong không trung, cũng chẳng để ý gì đến hành động điên cuồng của lão nhân kia.

Bỗng nhiên một trận cường quang hồng sắc chiếu sáng cả đại điện, Ly Uyên rút ra Hoa Lẫm kiếm, thân kiếm trong suốt long lanh, chạm khắc đồ đằng sắc vi*, kiếm rời khỏi vỏ, liền phát ra ánh sáng đỏ rực như máu.

Đồ đằng sắc vi: hình trang trí hoa tường vi (hoa tường vi sợt gu gồ ra thấy nó giống hoa hồng)

Liễu Thanh Phong ngây người, thanh kiếm hồng sắc đã hướng về phía hắn đâm tới, đánh rớt, kiếm trong tay lão.

Ly Uyên thu kiếm, trở về đứng bên cạnh Hoa Doanh Vũ.

Hoa Doanh Vũ tự sân tự oán* trừng Ly Uyên, dịu dàng nói:“Ly Uyên, ngươi dám lấy kiếm ta ban cho đi đối phó với cái loại cẩu tạp chủng này sao, ngươi muốn ta lấy đầu của ngươi xuống ngươi mới vừa lòng hả.”

Tự sân tự oán: ảnh giận, ảnh làm nũng

“Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ cứ tưởng rằng đương kim minh chủ võ lâm cũng là cao thủ gì đó.” Y thản nhiên trả lời, ý tứ sỉ nhục địch nhân lộ rõ trong câu nói.

Liễu Thanh Phong giận dữ:“Yêu nhân, điên ngôn điên ngữ, xem ta hôm nay thế nào tiêu diệt các ngươi.”

Hoa Doanh Vũ vờ như không nghe thấy, quét mắt qua hơn mười vị chưởng môn đang đứng phía dưới, đôi mày xinh đẹp hơi hơi chau lại:“Vốn tưởng rằng hôm nay bản tôn có thể thư giãn gân cốt một chút, ai mà ngờ các ngươi chỉ là lũ phế vật, chắc không đến lượt bản tôn ra tay rồi.”

Sở Tư Viễn nãy giờ nhẫn nhịn, cuối cùng chịu không nổi đành tiến lên từng bước, quát to:“Hoa giáo chủ khẩu khí lớn thật, những người đến đây hôm nay đều là võ lâm hào kiệt, sẽ không làm Hoa giáo chủ mất hứng đâu.”

Hoa Doanh Vũ liếc hắn,“Đây không phải Sở tiền bối sao, ngài hôm nay cũng tới à, ôi, ta suýt nữa quên mất, con dâu phong lưu của ngươi đâu, Sở gia tiểu tử đâu, có đến không?”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt bắn về phía Sở Thiên Tầm, từ khi Sở Thiên Tầm tiến vào đại điện đều chăm chú nhìn Hoa Doanh Vũ đến xuất thần, có nghe được cái gì khác nữa đâu, bỗng nhiên hắn chợt giật mình tỉnh táo lại, mọi người đều nhìn hắn, chờ đợi hắn sẽ nói một cái gì đó.

Sở Thiên Tầm tiến lên từng bước, cung kính thở dài, ôn thanh nói:“Hoa giáo chủ hảo.”

Hoa Doanh Vũ che miệng bật cười, nhìn hắn.

Sở Tư Viễn nổi nóng, rồi lại nghe Sở Thiên Tầm nói:“Hoa giáo chủ, Liễu Y Y thật sự do ngài giết sao?”

Hoa Doanh Vũ lớn giọng trả lời, khẩu khí hùng hổ dọa người xen lẫn châm chọc.“Ta giết nàng làm cái gì, ngươi nghĩ Hoa Doanh Vũ ta nhàn rỗi đến nỗi không có chuyện gì làm sao?”

Sở Thiên Tầm vốn cũng tin rằng Hoa Ảnh Giáo không làm chuyện đó, Hoa Doanh Vũ nói vậy cũng có chút đạo lý, liền hỏi tiếp:“Vậy miệng vết thương kia, ngươi giải thích làm sao?”

Hoa Doanh Vũ hừ cười:“Hóa ra muốn tìm hung thủ, Ly Uyên là Phó giáo chủ của ta, võ công tuy thấp hơn ta, nhưng trong chốn giang hồ cũng xem như là cao thủ hàng đầu, giết một tiểu nữ tử mà phải rút kiếm sao, ngươi cho rằng Hoa Lẫm Kiếm có thể tùy tiện chém bậy chém bạ hả?”

Sở Tư Viễn phát giận, người trong bạch đạo đều biết cái chết của Liễu Y Y không phải do Hoa Ảnh Giáo gây nên, đó chỉ là cái cớ để bọn họ kêu gọi nhân sĩ võ lâm tiêu diệt ma giáo, hiện tại đang bị trêu chọc, mà tiểu tử ngốc này còn đứng tán hươu tán vượn về đạo lý, chính nghĩa với Hoa Doanh Vũ. Dưới cơn thịnh nộ, lão quát to:“Hoa Doanh Vũ, đừng có giảo biện, hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi phân rõ cao thấp.”

Hoa Doanh Vũ thở dài, rầu rĩ nói:“Bọn xú nam nhân các ngươi, bản tôn cùng các ngươi động thủ chỉ sợ làm bẩn những ngón tay ngọc ngà của ta.” Nâng mười đầu ngọc thủ thon dài tinh tế, hắn ngắm nhìn đầy luyến tiếc.

Hoa Doanh Vũ này quả thật là mỹ nhân hiếm thấy trong thiên hạ, nhưng cách hành xử thì thập phần quái đản, lời như thế mà cũng dám thốt ra khỏi miệng, yêu nhân này quả nhiên điên điên khùng khùng, bất nam bất nữ.

Hoa Doanh Vũ đột nhiên đứng lên, thu lại nét cười:“Hôm nay nếu ta động thủ, chỉ sợ các ngươi không có đường sống trở về, bản tôn mở lòng từ bi, cho các ngươi một cơ hội. Sở Thiên Tầm, nếu ngươi có thể tiếp được mười chiêu của ta, ta sẽ buông tay chịu trói, muốn chém muốn giết tùy ý các ngươi.”

Trong điện lập tức truyền đến một trận cười nhạo. Sở Thiên Tầm tuy rằng không phải tuyệt thế cao thủ gì, nhưng cũng là thiếu niên anh tuấn, võ công cũng có chút thành tựu. Hắn làm sao mà không tiếp nổi mười chiêu chứ, mọi người trong lòng điều thầm chế giễu, Hoa Doanh Vũ này thật là kiêu ngạo quá đi ~~~.

Sở Thiên Tầm nhìn Hoa Doanh Vũ trong lòng không khỏi rầu rĩ tự hỏi, sự tình đã giải thích rõ ràng rồi mà, tại sao còn phải quyết đấu nữa.

Hoa Doanh Vũ cười châm biếm:“Sở gia tiểu tử, lại suy nghĩ gì thế, hay là ngươi sợ sẽ làm tổn thương ta?”

Sở Tư Viễn nhìn Sở Thiên Tầm quát lớn:“Y Y là người của Sở gia, Sở gia nên vì nàng báo thù, ngươi cứ tiếp hắn mười chiêu, coi như là giải mối oán hận cho Y Y đi.” Nói xong, lão đẩy nhi tử đến trước mặt địch nhân.

Hoa Doanh Vũ thong thả bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt Sở Thiên Tầm, khẽ cười:“Động thủ đi.”

“Ngươi không cầm kiếm sao?” Sở Thiên Tầm nhìn Hoa Doanh Vũ hỏi.

Hoa Doanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu:“Đã lâu không sử dụng kiếm, tay ta so với kiếm còn sắt bén hơn, ngươi cẩn thận coi chừng mất mạng đấy!” Hoa Doanh Vũ lườm hắn, bắt đầu ra tay.

Hoa Doanh Vũ khí thế áp đảo, Sở Thiên Tầm tiếp được mấy chiêu đã là cố hết sức rồi, hắn nào biết Hoa Doanh Vũ chỉ mới dùng có một thành công lực.

Nhanh như chớp giật, Hoa Doanh Vũ đột nhiên gia tăng lực đạo, nhìn thấy chưởng phong đánh về phía mình, Sở Thiên Tầm lay động thân hình, áp thẳng thân kiếm cùng Hoa Doanh Vũ giằng co.

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hắn nghĩ rằng chiêu cuối cùng đó sẽ khiến cho Sở Thiên Tầm thất bại thảm hại. Nào ngờ, trong cơ thể thình lình dâng lên một cỗ hàn khí, nội lực đang tụ tập bỗng nhiên tiêu tán mất, tránh không nổi một kiếm đang hướng về phía mình của tên tiểu tử ngốc kia

Sở Thiên Tầm cũng đã phát hiện dị trạng của hắn, liền thu kiếm nhưng lại phát hiện kiếm khí khó thu, ngay khi mũi kiếm cách ngực Hoa Doanh Vũ chỉ có một tấc, một đạo hồng quang đâm tới, chặt đứt đường kiếm nguy hiểm của Sở Thiên Tầm, làm hắn chấn thương, phải lùi về sau hai bước, cho đến lúc đụng vào tường mới ngừng lại được, một ngụm máu tươi vì thế mà phun ra.

Thân mình Hoa Doanh Vũ ngã về phía sau, tay áo tung bay, tóc đen rối loạn, hình ảnh tuyệt đẹp như trăm hoa khoe sắc. Một cánh tay thon dài vươn ra ôm lấy Hoa Doanh Vũ, đỡ lấy thắt lưng hắn, toàn thân hắn rơi vào lòng của nam nhân phía sau.

Ly Uyên khụy xuống một chân, để cho Hoa Doanh Vũ dựa vào ngực mình. Tuyệt mỹ dung nhan trở nên vặn vẹo, ngón tay xinh đẹp thon dài bắt lấy vạt áo nam nhân, thanh âm run rẩy:“Nhuyễn cân tán, ta trúng nhuyễn cân tán……”(anh đã chính thức bị thuốc *cười lăn lộn*)

Hi, tiếp tục thân chào các anh chị của NXB ĐN thân iu, pé lại có thếm một tiết mục độc thoại với các anh các chị, mong là các anh các chị không chê bé nhiều chuyện, chuyện của bé làm không có hay đâu, các anh các chị đừng có nghía bé nữa nha. Các anh các chị nếu rảnh quá thì kiếm việc nào đàng hoàng mà làm đi, đừng có suốt ngày rình mò nhà người ta mà trộm cắp mãi thế, hi vọng các anh chị sẽ về tra từ điển của từ khốn nạn, và các từ đại loại như vô liêm sỉ hay thô bỉ ổi, =>ầy nó không phải là một loại trái cây đâu nhá =))

Ly Uyên siết chặt đôi tay, gắt gao đem Hoa Doanh Vũ ôm sát vào lòng, vuốt ve mái tóc nhung huyền của hắn, thanh âm trầm thấp, nỉ non:“Không có gì đâu, đợi ta giải quyết mọi việc xong xuôi, sẽ đưa giải dược cho ngươi.”

Hoa Doanh Vũ kinh hãi, đồng tử đột nhiên phóng đại, tim hắn đau nhói, ngay tức khắc hắn hiểu ra âm mưu của Ly Uyên. Cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, đẩy Ly Uyên ra, rống lên:“Ngươi phản bội ta!”

Vẻ mặt Ly Uyên không chút thay đổi, lần thứ hai dùng sức đưa hắn giam chặt trong ngực, thanh âm phát ra càng ôn nhu:“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ nhanh chóng giải quyết xong.”

Hoa Doanh Vũ vẫn tiếp tục giẫy giụa, tay chân vô lực, thân thể bất động, đôi mắt xinh đẹp phát ra vô vàng oán khí bắn về phía nam nhân, bỗng chốc, toàn bộ tình cảm yêu thương trong lòng hắn biến thành thù hận, như muốn len sâu vào tận xương tận tủy, Hoa Doanh Vũ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm tên nam nhân khốn nạn đang ôm lấy mình ra làm trăm mảnh.

Liễu Thanh Phong cùng đám nhân sĩ Bạch đạo âm thầm đắc ý, hừ cười một tiếng:“A, hóa ra là nội bộ lục đục, người trong ma giáo quả nhiên không ai giống kẻ bình thường. Hoa ma đầu, Thiên Tầm đã tiếp ngươi mười chiêu, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa chứ? Bất quá cho dù ngươi nuốt lời, thì hôm nay ngươi cũng khó tránh tai kiếp nha.~~~~”

Trong lòng Hoa Doanh Vũ ngập tràn giận dữ, hắn làm sao chịu nổi sự sỉ nhục này, giáo nhân phía sau ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao mới đúng, chợt nghe Hoa Doanh Vũ gầm lên:“Các ngươi lập tức động thủ, giết sạch bọn chúng, một tên cũng không được thoát!”

Hôm nay là ngày mười lăm, nếu rơi vào tay Bạch đạo, khó tránh khỏi cái chết, đắn đo thiệt –hơn xong liền đồng loạt rút kiếm, chuẩn bị ác chiến một trận.

Ngay lúc này, một thiếu niên mang theo biểu tình vui vẻ dừng lại trên bậc thang, cười hi hi ha ha, trong tay hắn cầm một lọ thuốc, giáo chúng nhìn thấy, đôi mắt lóe lên sự vui mừng, cái lọ kia chính là giải dược!

Ly Tán hì hì cười:“ Nếu các ngươi động thủ, ta sẽ phá hủy giải dược này, xem các ngươi sống nổi không!” Ngoài mặt thì ngụy trang bằng nụ cười thơ ngây, còn lời nói thì âm trầm đáng sợ, khiến kẻ khác nghe xong toàn thân phát lạnh.

Giáo chúng nhìn nhau, trong lòng bắt đầu dao động.

Ly Tán thấy bọn họ chần chừ, liền vừa cười vừa nói:“Ta biết cách giải hoàn toàn độc của Hoa Túy đó nha ~~!”.

Làm sao giáo chúng còn có thể do dự được nữa, lập tức buông vũ khí đầu hàng, đồng loạt quỳ xuống bái lễ:“Ly Đường chủ thâm minh đại nghĩa, chúng ta nguyện một lòng trung thành.”

Ly Tán cười hì hì đem giải dược ném cho bọn hắn:“Lời này ta thích nghe.”

Hoa Doanh Vũ nộ khí công tâm, đôi môi dường như hơi hơi run rẩy, nhưng hết thảy những điều này không làm hắn đau khổ bằng sự phản bội của Ly Uyên.

Với cục diện trước mắt, Liễu Thanh Phong lập tức thay đổi thái độ, cung kính nhìn Ly Uyên nói:“Các hạ quả là người đại nhân đại nghĩa, vì chính nghĩa không tiếc phản bội ma giáo, tại hạ thật sự bội phục, để ta đem tên yêu nghiệt Hoa Doanh Vũ này xử lý xong, ngươi có thể cải tà quy chánh, Bạch đạo chúng ta luôn hoan nghênh ngươi gia nhập, đại môn Liễu gia lúc nào cũng chào đón ngươi.” Lời nói chánh nghĩa lẫm nhiên thốt ra thập phần khách sáo, mấy vị chưởng môn Bạch đạo đều nhất tề gật đầu, tán thưởng không thôi.

Liễu Thanh Phong đương nhiên không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, một là có thể làm ngư ông đắc lợi mà thu phục ma giáo, kiếm chút danh tiếng, hai là lão sẽ được xưng tụng là người khoan dung độ lượng, quả thật là nhất cử lưỡng tiện nha.

Ly Uyên quay lưng về lũ người kia, cười lạnh,  ôm lấy Hoa Doanh Vũ đặt ở trên ghế, không hề để ý đến ánh mắt phẫn nộ của hắn, nam nhân vẫn cứ ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại:“Đừng lo lắng, ta đã từng nói sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ nhanh chóng  quay lại.”

Hoa Doanh Vũ còn tâm trí đâu mà nghe thấy lời nói của ai nữa, lời ngon tiếng ngọt khi xưa dường như bây giờ đã trở thành độc dược, gặm nhắm tâm can hắn, giày vò linh hồn hắn. Khó khăn nâng lên đôi tay vô lực, bắt lấy cánh tay Ly Uyên, hắn nhoài người về phía trước, đột nhiên hé miệng cắn mạnh, cố sức siết chặt hàm răng.

Ly Uyên mặt nhăn mày nhíu, nhẫn xuống cơn đau đớn, cắn đến mệt mỏi, không còn khí lực, cuối cùng đành chậm rãi thả lỏng khớp hàm. Miệng hắn đầy máu tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Hôm nay…… Rốt cuộc ta cũng nếm được hương vị máu tươi ……” Gắng hết sức mỉm cười, sắc mặt tái nhợt.

Ly Uyên cười khổ, đứng dậy đối mặt với quần hùng, lạnh lùng nói:“Ta có nói sẽ đưa Hoa Doanh Vũ cho các ngươi xử lý hử?”

Ánh mắt Liễu Thanh Phong đột nhiên sắc bén:“Ngươi muốn bao che cho hắn?” Cân nhắc lại một chút, lão bỗng hét lên thất thanh:“Ngươi muốn làm giáo chủ?” Trong lòng bỗng dưng khẩn trương, lão siết chặt chuôi kiếm.

Ly Uyên lạnh lùng cười:“Chuyện đùa, Hoa Ảnh Giáo đương nhiên phải diệt, ngươi có gì bất mãn?”

“Ngươi thật ra là địch hay bạn?Tại sao không chịu giao yêu nghiệt cho chúng ta xử trí?” Liễu Thanh Phong trực tiếp hỏi thẳng.

“Buồn cười! Bổn vương làm việc cần các ngươi dạy sao?” Bàn tay chậm rãi gỡ xuống mặt nạ, lộ ra dung nhan anh tuấn kinh thế hãi tục. (e biết anh đẹp chai mặt rồi, có cần phô trương vậy k?)

Người trong bạch đạo kinh hãi, Liễu Thanh Phong là người đầu tiên nhận ra hắn, lập tức quỳ xuống thi lễ:“Bái kiến Bát vương gia.” Đám người còn lại như hít phải một luồng lương khí, cũng đồng loạt quỳ xuống khấu đầu theo.

Hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến y phải mang măt nạ!

Võ lâm không phải là nơi đơn giản, người trong bạch đạo phần lớn đều tự cao tự đại, không thích làm sinh ý thô tục bình thường. Hàng năm, triều đình đều cho vay một phần ngân lượng, để cho các môn phái tự chi tiêu, phát triển thế lực, đồng thời triều đình cũng nhân việc này mà mượn sức nhân sĩ giang hồ. Bát vương gia Ly Uyên là người đảm nhiệm công việc này, cho nên người trong võ lâm Bạch đạo đa số đều cùng y qua lại, gặp gỡ vài lần. Ba năm trước, thế lực Hoa Ảnh Giáo ngày càng khuếch trương, triều đình vài lần cử người chiêu hàng nhưng không thành công, Vì vậy mà Ly Uyên cùng Cửu vương gia Ly Tán phải cải trang, lén trà trộn vào Hoa Ảnh Giáo để thừa cơ tiêu diệt mầm mống hậu họa này, và gây ra cục diện ngày hôm nay.

Hoa Doanh Vũ ngồi ở phía sau, tay chân không kiềm được từng trận run rẩy…. giả dối…. đều là giả dối….. ngay từ đầu chỉ là một âm mưu.

Tiền hoa nguyệt hạ, cùng nhau thề non hẹn biển…..tất cả đều là giả dối… (*)

(dưới ánh trăng, bên khóm hoa, đôi ta cùng nhau thề nguyền sống chết không chia lìa….làm nhớ đến sau bụi chuối, Chí Phèo cùng Thị Nở hò hẹn quá=))~

[Khó trách, ngay từ đầu, dù cho vô cớ đánh Ly Uyên, y cũng không đánh trả, mắng y cẩu nô tài, y cũng chỉ cười cười bỏ qua, thậm chí y dám bất chấp tính mạng tiếp cận, cùng mình…làm ra loại chuyện đó. Cứ mãi ngây thơ cho rằng, y điên cuồng yêu mình, hóa ra y chỉ là muốn đạt được mục đích mà bất chấp mọi thủ đoạn.

Hảo một cái Ly Uyên, đường đường là Bát vương gia quyền cao thế trọng, thế nhưng lại giả vờ làm một con chó trung thành trước mặt ta, khom lưng khụy gối.]

Cổ họng dâng lên mùi máu tươi, cắn chặt răng nhịn xuống cảm giác khó chịu trào dâng. Hắn thật hận, thật hận bản thân mình ngu ngốc đã động chân tâm. Ở dưới thân nam nhân uyển chuyển hầu hạ, cuồng loạn cầu hoan, tất cả hoài niệm giờ đây đều biến thành những mũi kim đâm thật sâu vào tim hắn, rỉ máu.

Hoa Doanh Vũ kiêu ngạo ngang tàng, so ra cũng chả bằng một tên luyến đồng!

Hôm trước, trong đêm khuya tĩnh mịch, y cầm lấy tay mình, thổ lộ tình yêu, muốn cùng mình thành thân, còn nói sẽ vì mình tìm một bộ giá y đẹp nhất, phượng quan hoàn mỹ nhất.

Y  từng nói, chỉ có mình mới xứng với thiên hạ đệ nhất trân bảo.

Ở trong lòng y, mình đã khóc thảm thiết như một tên ngốc, một tên đại ngốc tử…

Đúng là một câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ, ngay thời điểm mình hân hoan, sung sướng, y nhất định là trong  lòng thầm trêu cợt, đắc ý, dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, bản thân mình cũng thật khờ dại, lại tưởng ánh mắt ấy là ánh nhìn si mê, mà trầm luân đến không tự thoát ra được.

Trong lòng thật thống khổ, nếu không phải do nam nhân kia thừa nhận, hắn làm sao mà tin nổi câu chuyện đang diễn ra trước mắt, hắn không phải hận Ly Uyên âm thầm sắp đặt mọi cạm bẫy, hắn chỉ hận ….hóa ra Ly Uyên không thật lòng yêu thương hắn…..

Y không yêu ta, y lừa dối tình cảm của ta…………

Tim đau thắt, so với những lần tán công trong quá khứ, càng đau đớn hơn.

Đau đến tê tâm liệt phế.

Miễn cưỡng nhắm chặt hai mắt, không bao giờ … có thể khóc nữa, tại sao phải khóc. Hắn là Hoa Doanh Vũ kiêu ngạo, chính là Hoa Doanh Vũ ngang tàn không ai bì kịp……

Giờ đây không một ai quan tâm, chú ý đến bộ dáng thống khổ của tiểu mỹ nhân kinh diễm thiên hạ….

Liễu Thanh Phong ra sức lấy lòng Ly Uyên, cười nói:“Bát vương gia vì dân trừ hại, quả nhiên đại nghĩa lẫm nhiên, chờ cho cục diện ổn thỏa, ta nguyện phục tùng dưới trướng của ngài, nếu Bát vương gia đã ra mặt, Hoa Ảnh Giáo đương nhiên sẽ do ngài xử lý.”

Ly Uyên không trả lời, chỉ quét ánh mắt sắc bén về phía mọi người. Lạnh lùng nói:“Một khi đã như vậy, thỉnh các vị xuống núi trước, các vị đã bảo vệ tinh thần võ lâm rất tốt, Thánh Thượng cũng có ý khen ngợi các vị, hy vọng các vị sau này có thể toàn tâm toàn ý duy trì hòa bình võ lâm.”

Sau khi bất ôn bất hỏa nói xong, mọi người đều lộ ra vẻ mặt vui sướng, ngụ ý hàm chứa trong lời nói của Ly Uyên quá rõ ràng, triều đình sắp tới sẽ tiếp tục cấp phát ngân bảo, chuyện tốt như vậy, làm sao mà mất hứng cho được, ai nấy đều mừng thầm, xoay người rời đi.

Sở Thiên Tầm đứng ngốc lăn tại chỗ, tay chân run rẩy, lúc này Hoa Doanh Vũ ngồi trên tọa ỷ, mặt không chút thay đổi, đôi mắt xinh đẹp đã mất đi tiêu cự, thân thể vô lực xụi lơ. Sở Thiên Tầm chợt cảm thấy đau lòng, ngây người ra không hề nhúc nhích.

Sở Tư Viễn quát khẽ, kéo hồn hắn trở về:“Tầm nhi!”

Vẫn không có phản ứng.

Sở Tư Viến bắt lấy cánh tay nhi tử, kéo hắn xoay người li khai đại điện. Một nửa linh hồn dường như đã bị câu đi mất, ánh mắt hắn vẫn lưu luyến ngắm nhìn Hoa Doanh Vũ. Cho đến khi bị phụ thân lôi đi thật xa, Sở Thiên Tầm không thể nhìn thấy Hoa Doanh Vũ được nữa, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối ưu phiền, không biết làm sao cho phải.

Ly Uyên xoay người ôm lấy chân tay vô lực của Hoa Doanh Vũ, si ngốc nhìn hắn, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Hoa Doanh Vũ cắn chặt môi dưới, nhắm hai mắt lại, khuôn mặt trắng bệch không một tia huyết sắc.

Ly Uyên há miệng thở dốc, người kia quả thật đã hận mình thấu xương.

Vẫn không mở miệng, vẫn không cất lời, con người cao ngạo như vậy, đã vì mình mà nguyện ý nương thân, nguyện ý trở thành phu nhân của mình. Thế nhưng mình đã lừa gạt hắn, làm tổn thương hắn, hắn làm sao có thể tha thứ cho mình đây, hắn làm sao còn có thể tin tưởng mình nữa đây?

Doanh Vũ, ta thật sự yêu ngươi, càng lúc càng yêu ngươi hơn, ta chỉ muốn đem ngươi giấu ở một nơi thật xa, không cho bất luận kẻ nào trông thấy. Ý muốn độc chiếm mãnh liệt như vậy, ngươi  liệu có biết hay chăng?

Ngắm nhìn thân ảnh bất động trong vòng tay thật lâu, lòng hắn tràn đầy ân hận cùng tự trách, dù sao đi nữa, chuyện cũng đã xảy ra, giờ đây y chỉ hi vọng, một ngày nào đó tình yêu sâu đậm của y sẽ làm cho Hoa Doanh Vũ cảm động, tha thứ cho y, rồi cả hai sẽ giống như ngày xưa, Hoa Doanh Vũ sẽ đối với y vừa cười vừa mắng, vừa hận vừa yêu, mãi mãi quấn quýt bên nhau đến trọn đời, trợn kiếp.

Cuống họng nghẹn ngào, bỗng nhiên y nghe tiểu mỹ nhân đang nằm trong lòng ngực thốt lên thanh âm thật khẽ:“Ly Uyên, ta muốn ngươi chết.”