Hoa Vũ Doanh Ca

Chương 17-1




Nửa tháng lướt nhanh như thoi đưa, bây giờ là cuối thu, cây ngô đồng trong viện cũng dần dần trụi lá. Sở Thiên Tầm ở tại nơi này luyện kiếm đã gần mười ngày, kiếm pháp mà Hoa Doanh Vũ truyền dạy hắn cũng sớm lãnh ngộ xong.

Thần dược tăng ba mươi năm công lực cũng dung hòa vào cơ thể, chớp mắt công lực hắn tăng cao, võ công tiến bộ thần tốc.

Trong mười mấy ngày gần đây, Hoa Doanh Vũ chỉ chăm chăm bắt lỗi Sở Thiên Tầm, vì thế cũng khiến cho võ công hắn tiến thêm một bậc.

Một hôm, khi Sở Thiên Tầm đang luyện kiếm, Hoa Doanh Vũ ở một bên quan sát không khỏi cười nói:“Ngốc tử này ngày thường làm việc gì cũng ngây ngô khờ khạo, hóa ra lại là một kẻ có khiếu luyện võ đến thế, nếu sớm gia nhập Hoa Ảnh Giáo ta, hôm nay nhất định sẽ trở thành cao thủ tuyệt thế thiên hạ.”

Ly Uyên đứng kế bên cũng gật đầu bổ sung:“Đáng tiếc, dù có tiến bộ nhanh hơn nữa cũng không tiếp nổi mười chiêu của Quân Hàn Tâm”.

Quân Hàn Tâm được xưng tụng là Tiễn Tình công tử lại còn là tâm phúc của đương kim thánh thượng, tư chất thông minh, cốt cách kinh kỳ*, từng luyện qua rất nhiều tuyệt học võ công, hiện giờ, công lực Hoa Doanh Vũ không còn như xưa, trong thiên hạ này có lẽ chẳng còn ai có thể là đối thủ của gã nữa. Mặc dù Sở Thiên Tầm là kỳ tài luyện võ, nhưng chỉ luyện có một tháng mà muốn đánh bại Quân Hàn Tâm thì đúng là si nhân thuyết mộng.**

(*) cốt cách kinh kỳ: gân cốt hiếm lạ (những tên kỳ tài luyện võ thường có gân cốt loại này)

(**) si nhân thuyết mộng: kẻ ngốc nói mê/ chuyện vớ vẩn, hoang đường.

Hoa Doanh Vũ liếc nhìn Ly Uyên một cái liền hiểu ngay ý tứ của y, hừ lạnh:“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy bản lĩnh của Hoa Doanh Vũ ta.” Dứt lời lập tức đứng lên, biểu tình vô cùng tức giận.

Ly Uyên chưa kịp dỗ dành đã thấy Hoa Doanh Vũ nâng tay muốn nhằm vào Sở Thiên Tầm xuất chiêu.

Sở Thiên Tầm giật mình, gấp gáp lui về sau hai bước, nghi hoặc nhìn Hoa Doanh Vũ, ấp úng nói:“Ta rất chăm chỉ luyện mà!”

Ly Tán nhìn sơ liền hiểu, lập tức chen mồm nói:“Tiểu tử ngốc, đại tẩu muốn đích thân chỉ dạy ngươi!”

Sở Thiên Tầm nghệch mặt ra, khó hiểu trả lời:“Vậy a! nhưng ngươi không có cầm kiếm mà!”

Hoa Doanh Vũ trừng mắt liếc Sở Thiên Tầm, quát:“Lắm mồm, dùng Hoa Duyên Thập Tam Thức tiếp chiêu!”

Chưởng phong như kiếm*, xuất thủ vô tình, nhưng mỗi một chiêu điều có ý dẫn dắt. Sở Thiên Tầm miễn cưỡng đỡ được hai chiêu, lập tức phát hiện ra chỉ cần tuân theo kiếm phổ đã học thì xuất chiêu rất thuận tay.

(*) chưởng phong như kiếm: dùng tay không + nội lực đề làm kiếm mà đánh. Đây là lý do Hoa Doanh Vũ không xài vũ khí.

Sau mười ba chiêu, Sở Thiên Tầm cũng đã tiếp thu thành thạo chiêu thức, sắc mặt cũng lộ vẻ vui mừng. Đúng vào lúc này, Hoa Doanh Vũ đột nhiên thay đổi bộ pháp, chân khí đảo ngược. Sở Thiên Tầm sửng sốt, kiếm khí khó thu, nhưng vẫn thuận theo Hoa Doanh Vũ đem Hoa Duyên Thập tam Thức đảo ngược lại đánh, chân khí cũng vì thế mà nghịch chuyển theo luôn.

Trong nháy mắt, thân thể nóng bừng lên, kiếm khí bỗng nhiên sắc bén, nhưng hắn vẫn bị Hoa Doanh Vũ dễ dàng đánh trúng một chưởng

Sở Thiên Tầm ngã nhào trên mặt đất, kiếm rơi khỏi tay, trong cơ thể lại dâng lên một cỗ lực thật lớn.

Hoa Doanh Vũ thu chưởng, thản nhiên nhìn hắn, nói:“Hảo, hảo luyện đi!”Dứt câu, liền chạy đến trước mặt Ly Uyên, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn y.

Ly Uyên nâng mặt bảo bối nhi lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi bé:“Phu nhân vất vả, quả nhiên phu nhân vẫn lợi hại nhất, qua nửa tháng nữa tiểu tử ngốc này có thể cùng Quân Hàn Tâm phân chia cao thấp rồi.”

Hoa Doanh Vũ gạt tay nam nhân đi, ủy khuất kêu gào:“Nhưng mà vừa rồi ngươi không tin ta a~”

Nam nhân ôm lấy bé con dỗ dành:“Đừng giận nữa mà, ngoan~”

“Ta đâu nỡ giận ngươi”

Sở Thiên Tầm quả nhiên đem Hoa Duyên Thập Tam thức luyện tập nhuần nhuyễn, võ công nhật tiến thiên lý*. Chỉ trong vòng mười chiêu đã đánh bại Ly Tán, làm cho thiếu niên rất là uất ức nha.

(*)nhật tiến thiên lý: ngày tiến ngàn dặm

Ba ngày trước khi võ lâm đại hội diễn ra, Sở Thiên Tầm đặc biệt chăm chỉ luyện tập, ngay đến Hoa Doanh Vũ nhìn thấy cũng không khỏi thở dài. Ngốc tử đúng là ngốc tử, cũng không hẳn là chuyện của mình, sao lại nghiêm túc vậy chứ?

Tại võ lâm đại hội, nếu Quân Hàn Tâm đại bại trở về thì Hoa Doanh Vũ sẽ giải được mối hận lúc xưa. Nhưng ngày qua ngày, mối hận đó đã sớm được thay thế bằng sự ngọt ngào, thanh thản khi sống cạnh Ly Uyên, tuy ngoài mặt hắn nói là muốn bày kế trả thù, thực chất là do mấy ngày này quá nhàm chán nên mới kiếm chút chuyện vặt để làm thôi.

—————o0o—————

Ngoài kia, trăng treo lơ lửng ngọn cây, trong này, khung cảnh mây mưa kiều diễm đang diễn ra vô cùng sôi nổi. Hai khối thân thể xích lõa đang ở trên giường dây dưa, thanh âm giao hoan cùng tiếng rên rỉ hoà trộn vào nhau vang vọng khắp nơi.

Thân hình màu mật dẻo dai đang mạnh mẽ tiến – xuất, mồ hôi đọng lại trên ***g ngực rắn chắc càng làm tăng thêm vẻ tinh phách hữu lực*. Người dưới thân nam nhân liên tục thở gấp, kêu lên từng tiếng làm chấn động nhân tâm.

(*) tinh phách hữu lực: thân thể hoàn mỹ mạnh mẽ.

Đúng vào lúc cao trào này, trên mái nhà phát ra tiếng bước chân rất khẽ, tiếp theo là một viên ngói bị bóc ra. Ly Uyên khẽ nheo mắt, nhanh tay lẹ chân xé toạt cái gối kê đầu, nhất thời lông ngỗng trắng xóa như tuyết bay đầy phòng. Sau đó tấm rèm được kéo xuống, kịp thời che đậy khung cảnh diễm tình bên trong.

Ly Uyên lại tiếp tục đâm vào thật mạnh, toàn bộ đều phóng thích vào mật huyệt ấm áp kia, rồi thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng hôn tiểu mỹ nhân dưới thân. Hoa Doanh Vũ mệt mỏi nhắm mắt, ngực phập phồng hô hấp, hai đầu nhũ tiêm xinh xắn bị cắn gặm đến sưng đỏ, trên cổ cũng in đầy dấu vết ái tình.

Chập rãi vươn tay ôm lấy thân hình to lớn của nam nhân, gắt gỏng nói: “Xem đệ đệ ngươi kìa, loại chuyện này mà cũng muốn đến nhìn lén.”

Ly Uyên say mê hôn lên đôi môi mấp máy của mỹ nhân, đáp:“phu nhân nói phải, để hôm khác ta sẽ hảo hảo quản giáo hắn. Nào, làm một lần nữa nhé?”

Một trận hoan ái cuồng nhiệt vừa mới chấm dứt, cảm giác nóng bỏng trên mặt đã giảm bớt, nhưng chỉ trong chốc lát mặt hắn lại đỏ lên, thân hình tuyết trắng cũng nhiễm màu phấn hồng. Hoa Doanh Vũ nhỏ giọng nói:“Đã làm rất nhiều lần rồi, sao ngươi vẫn còn muốn…?”Ngoài miệng thì nói thế, nhưng thân thể hắn lại chủ động nhích sát vào người Ly Uyên, nhất thời cảm thấy phân thân trong u huyệt của mình bỗng trướng to thêm vài phần.

Hai người lại triền miên, mây mưa qua đi, Hoa Doanh Vũ mỏi mệt nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ly Uyên nhìn bé con yên ổn ngủ say trong vòng tay mình, tâm không khỏi nổi lên vui mừng. Cẩn thận kéo chăn đắp cho bảo bối nhi, hôn lên khóe môi bé, sau đó y mới chậm rãi rời khỏi phòng.

Đi ra ngoài sân, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Ly Tán và Sở Thiên Tầm đang ngồi trên mái nhà ngắm trăng. Nhẹ nhàng nhún chân, nhảy lên mái ngói, ngồi xuống cạnh hai người kia, cười hỏi:“Đêm đã khuya, sao còn chưa đi ngủ?”

Ly Tán cười hì hì nói:“Đại ca, đệ mang vợ lên đây học tập kinh nghiệm, nhưng chưa gì ca đã buông màn rồi~~”Thiếu niên nói chuyện mặt không đỏ, khí không suyễn, thế mà Sở Thiên Tầm ngồi nghe lại đỏ mặt, Ly Uyên vừa nhìn liền biết tiểu tử ngốc bị đệ đệ nhà mình “cưỡng ép” kéo lên đây.

Ly Uyên cười to, vỗ đầu hắn nói:“Da mặt thực dày a~~”

Ly Tán bĩu môi, ra vẻ không vui.

Bầu không khí trở nên yên lặng, ba người ngồi ngây ngốc không nói gì. Một lúc lâu sau, Ly Tán mới tiếp tục khơi màu câu chuyện:“Đại ca, gần đây Quân Hàn Tâm làm nhiều chuyện rất mờ ám, danh tiếng nổi như cồn, chức minh chủ võ lâm lần này hết tám chín phần rơi vào tay hắn, một khi đã như vậy thì tại sao lại còn muốn Tầm nhi nhà ta nỗ lực chống đối hắn làm gì?”

Ly Uyên khẽ cười, nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt đệ đệ, thản nhiên nói:“Vũ nhi cũng không phải thật sự muốn cùng Quân Hàn Tâm đối địch, chỉ vì Quân Hàn Tâm quá sức kiêu ngạo, cố ý lật đổ thế lực của ta, thực ra Vũ nhi chỉ muốn giúp ta hả giận. Đệ phải biết rằng, nếu Quân Hàn Tâm không đánh lại Sở Thiên Tầm, đến lúc ngồi lên bảo tọa minh chủ thì người trong giang hồ sẽ có một phen đàm tiếu, gián tiếp khống chế thế lực của hắn.”

Ly Tán làu bàu đáp:“Còn không phải do tên cẩu hoàng đế kia sao, tất cả mọi chuyện đều là hắn giật dây.”

Ly Uyên buồn cười vỗ đầu đệ đệ:“Sao lại nói hoàng huynh như thế, hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ, muốn ngồi vững vàng trên giang sơn này tuyệt đối không thể buông tay với giang hồ, điểm này đệ cũng biết mà.”

“Đệ biết, nhưng đệ không hiểu vì sao tính cách Quân Hàn Tâm và hắn lại xấu xa y chang nhau”.Thiếu niên vặn vẹo cãi lại, hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy.

“Quân Hàn Tâm ………”Ly Uyên thì thào:“Gần vua như gần hổ, huống chi hắn cũng là người có dã tâm”.Bỗng nhiên y xoay đầu lại cười nói: “Tử Thiển, đệ có muốn cùng ta lưu lạc thiên nhai không?”

(Tử Thiển là tên tự của Ly Tán, người thuộc giai cấp thống trị ngày xưa thường có tên tự, tên tự thường được người thân gọi. Anh Triệu Dự cũng có tên tự là Sùng Quang á =]])

Ly Tán thoáng giật nhìn, theo bản năng quay sang nhìn tiểu nhân nhi bên cạnh, nhưng hắn chợt phát hiện ra tiểu ngốc tử đã dựa vào vai mình ngủ ngon lành, nơi khóe miệng còn chảy ra một ít chất lỏng trong suốt, hắn không khỏi cười thầm, thật là một ngốc tử đáng yêu a. Ly Tán quay sang Ly Uyên tươi cười vui vẻ:“Dẫn theo vợ đệ cùng đi.”

Ly Uyên liếc mắt nhìn thiếu niên đang ngủ gà ngủ gật, làm bộ ra vẻ phiền toái thở dài:“Mang theo hắn a, ta đây đường đường là một ác nhân, coi bộ cũng sắp biến thành đại hiệp luôn bênh vực kẻ yếu mất rồi.”

Sở Thiên Tầm thích chõ mũi vào chuyện người khác, tính tình này hầu như cả thiên hạ điều biết, chính vì thế nên cũng rước lấy không ít phiền hà.

Hiếm khi thấy Ly Uyên nói đùa, nhưng Ly Tán lại lặng đi một chút, rồi đột nhiên cười đáp:“Đại ca, ca thật là …đây là vợ đệ đó, có phải người ngoài đâu, hiếm khi mới được làm người tốt vài lần.”

Ly Uyên nhếch môi cười, vỗ về đệ đệ bên cạnh: “Ngày mai, chúng ta lên đường trước, lộ trình khá xa, cũng thuận tiện để vợ ngươi về nhà thăm phụ mẫu.”

Ly Tán cảm động, đại ca đối với hắn thật tốt, chuyện đó mà cũng tỉ mỉ nghĩ giúp hắn.

Ly Uyên thi triển thân pháp, nhẹ nhàng bay xuống, xoay người vào phòng.

Ly Tán ôm chặt người bên cạnh, trận chiến ngày mai thật sự chỉ cần trút giận thôi sao? Mặc dù không ai nói rõ, song trong lòng Ly Tán cũng minh bạch một điều: Hoa Ảnh giáo tuy tan rã, nhưng thần công vẫn còn, có điều sẽ không dễ dàng truyền cho người ngoài. Lần này, Hoa Doanh Vũ mang võ công dạy cho Sở Thiên Tầm là vì muốn Tầm nhi thay hắn báo thù ư? Kẻ mù cũng nhìn ra Hoa Doanh Vũ đang gián tiếp thu nhận đồ đệ, thậm chí ngay cả bảo dược trân quý cũng đem tặng.

Hoa Doanh Vũ quả nhiên xem Sở Thiên Tầm là người nhà, dù cho có là Ly Tán hắn cũng nhịn không được phải rơi nước mắt cảm động. Thiên hạ này, giang hồ này, lòng người hay thay đổi, chính tà khó phân, thế mà lại có những người mãi mãi vẫn tốt đẹp, may mắn thay hắn đã gặp được họ.

Một người là ma nhân Hoa Doanh Vũ, kẻ còn lại là thiếu hiệp Sở Thiên Tầm.

Khóe môi khẽ nhếch, thiếu niên nở một nụ cười rạng rỡ, trong ánh mắt đen láy dường như có ẩn chứa những vì sao lấp lánh sáng ngời.

Ngày kế, Ly Tán và Sở Thiên Tầm chia tay Ly Uyên cùng Hoa Doanh Vũ để đi đến lôi đài ở hậu sơn Sở phủ trước.

——————–

Giang hồ lắm chuyện thị phi, nhiều lời đồn đãi, phần lớn đều liên quan đến Hoa Hàn Thất Tuyệt và hành tung Hoa Doanh Vũ, thế nhưng chưa một ai nhắc đến chuyện phải trả thù cho cựu minh chủ tàn phế – Liễu Thanh Phong.

Sở Tư Viễn từ đầu đến cuối vẫn mím chặt môi, trong lòng âm thầm bực bội. Từ khi ngôi vị minh chủ võ lâm bị bỏ trống, giang hồ không ngừng phân tranh, lão tuy là bậc tiền bối, phàm là chuyện đại sự thì có thể đưa ra ý kiến nhưng không thể đưa ra quyết định cuối cùng. Vì thế việc cấp bách hiện giờ là phải tuyển được người kế nhiệm minh chủ võ lâm, thống nhất giang hồ. Nhưng mà bọn người chính đạo này trong đầu chỉ toàn nghĩ đến bí tịch tuyệt thế của Hoa Doanh Vũ, ba lần bốn lượt đều vứt mối thù của Liễu minh chủ ra khỏi đầu, thái độ đó có thể nào không làm lão bực mình chứ?

Dưới lôi đài xì xào bàn tán, cuối cùng Sở Tư Viễn nhịn không được phải đứng dậy, ra hiệu mọi người im lặng. Đợi đến khi tất cả thanh âm ồn ào dần dần bình ổn, Sở Tư Viễn mới cất giọng:“Ngày hôm nay thỉnh các vị đến đây vì nguyên nhân gì hẳn các vị đều hiểu rõ, Liễu minh chủ bị yêu nhân tàn hại, không lâu sau đó thân thể suy yếu rồi vong mệnh, Sở mỗ thật sự thương tâm.”Nói đến đây trên mặt lão tràn đầy sự thống khổ, không hề giả vờ. Thật lâu sau đó mới hít một hơi, nói tiếp:“Giang hồ gần đây sóng to gió lớn, Sở mỗ đề nghị hôm nay sẽ tuyển chọn ra người kế nhiệm chức minh chủ, các vị có ý kiếm gì khác không?”

Mọi người quay mặt nhìn nhau, hô hào phụ họa theo. Sở Tư Viễn nhanh chóng mở miệng nói tiếp:“Căn cứ theo thông lệ giang hồ từ xưa đến nay, minh chủ phải là người có võ công kiệt xuất, và đã lập nhiều công trạng với võ lâm.”

Khi danh sách những người ứng cử chức minh chủ được công bố, trên đó có tên Sở Thiên Tầm, lập tức có kẻ đứng ra chất vấn:“Sở tiền bối, ngài làm như vậy là không đúng rồi, Sở Thiên Tầm tuổi còn trẻ, mặc dù những năm gần đây đã làm không ít việc hiệp nghĩa, nhưng khi thảo phạt Hoa Ảnh Giáo, hắn lại nhiều lần bao che Hoa Doanh Vũ, lẽ nào ngài đang thiên vị cho nhi tử mình ư?”

Mặc dù Sở Tư Viễn đối với Hoa Doanh Vũ có ấn tượng không tốt, nhưng Sở Thiên Tầm ba lần bốn lượt có những hành vi kỳ lạ đều do ngẫu nhiên, xuất phát từ bản tính lương thiện và tinh thần hiệp nghĩa chân chính. Thế nên Sở Tư Viễn hừ lạnh một tiếng đáp:“Ngươi quên rồi sao, ngày đó nhi tử ta tiêu diệt hơn 30 người của Hoa Ảnh Giáo, chẳng lẽ là giả? Huống hồ Liễu Y Y là con dâu Sở gia, mặc dù nó đoản mệnh nhưng nhi tử ta không hề có lý do gì phải đứng về phe Hoa Doanh Vũ, ngươi đừng ngậm máu phun người.”

Thấy Sở Tư Viễn tức giận, không khí nhất thời căng thẳng, giương cung bạt kiếm. Ly Tán hắng giọng, bước ra tiếp lời:“Các vị, ta vốn là người của triều đình, thực ra hôm nay không thích hợp đứng đây nói chuyện, nhưng Ly Tán ta dám đối mặt với trời cao phát thệ, Sở huynh đệ chính là nam tử hán đường đường chính chính, không có khả năng cùng người trong ma giáo cấu kết làm bậy.”

Lời nói của Ly Tán tuy không có sức nặng như lời của Ly Uyên nhưng dù gì hắn cũng là một Vương gia, nên mọi người cũng yên lặng không phản bác, một phần vì trong đầu đám nhân sĩ kia đều chỉ có bốn chữ Hoa Hàn Thất Tuyệt, đâu có rỗi hơi mà đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Sở Thiên Tầm vốn có chút ủy khuất, thầm khóc không ra nước mắt, nói hắn không thiên vị Hoa Doanh Vũ cũng chỉ là ngụy biện mà thôi. Vì hắn biết những lời đồn ác ý kia đều không đúng sự thật, tính tình Hoa Doanh Vũ mặc dù quái đản ương ngạnh, nhưng hắn ta thật sự không có sát hại Liễu Y Y, chuyện về Liễu minh chủ sau này hắn đã được Ly Tán kể rõ nội tình, lão già họ Liễu đó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, và Hoa Doanh Vũ cũng không có hại lão, một khi sự thật đã như vậy thì hắn bao che cho Hoa Doanh Vũ có gì là sai? Đang lúc vô cùng chán nản, Ly Tán đã vì hắn mà đứng ra giải thích mọi chuyện, nhất thời hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, bỏ hết ngoài tai những thanh âm khác, đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Sau khi những lời chỉ trích đã lắng xuống, cơ hồ mọi người đều ủng hộ Quân Hàn Tâm lên làm minh chủ võ lâm.

Vì để chặn miệng thế gian, vẫn phải theo qui cũ mà luận võ phân cao thấp.

Bạch y phấp phới, tuấn mỹ nam tử nhanh nhẹn bước lên lôi đài, môi mỏng khẽ nhếch, đôi phượng nhãn xinh đẹp lay động, ánh mắt hắn thiên biến vạn hóa, âm trầm khó lường – Quân Hàn Tâm ôm quyền chào:“Sở huynh đệ, đắc tội…”