Hoa Vũ Doanh Ca

Chương 12-1




Hoa Doanh Vũ thầm cười nhạo trong lòng, xem cái bộ dạng lén la lén lút của hai gã thì biết ngay họ đến chẳng có gì tốt lành, nhưng mấy cái tên này cũng thật ngốc quá đi, không biết lựa thời cơ tốt gì cả, ánh trăng vẫn còn chưa treo lên ngọn cây thì đã nhịn không được mà hành động.

Hừ cười một tiếng, hỏi:“Đến đây làm gì?”Nơi này vốn không cho phép hạ nhân ra vào, cho dù có là giáo chúng của của Hoa Ảnh Giáo mà tự tiện bước vô cũng chết rất khó coi, huống chi là hai tên vô danh tiểu tốt này.

Tuy trong lòng đã nổi lên sát khí, nhưng trên mặt Hoa Doanh Vũ vẫn bất động thanh sắc.

Hai kẻ xâm nhập vốn định trả lời, vừa giương mắt nhìn lên liền thấy bờ vai mềm mại của tiểu mỹ nhân thoáng lộ ra, dung mạo tựa hoa đào, cặp đùi tuyết trắng nửa kín nửa hở dưới lớp hồng y, ngay tại vị trí xương quai xanh vẫn còn lưu lại vài dấu hôn ngân, càng làm tăng thêm nét yêu kiều, diễm lệ.

Hai gã đã sớm mất hồn, cũng quên luôn mục đích đến đây, chỉ hận không thể xông lên phía trước kéo xuống lớp y phục mỏng manh kia, để mà tỉ mỉ ngắm nhìn bên trong của mỹ nhân.

Hoa Doanh Vũ vừa nhìn thấy biểu tình hạ lưu của đối phương thì nổi giận, lớn tiếng quát tháo:“To gan, cái thứ cẩu tạp chủng như các ngươi mà cũng dám dòm ngó ta hả”

Hai gã bị quát, nhất thời định thần lại, trong nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ bình thường, chấp tay thi lễ, nói:“ Ta nghe đồn Hoa giáo chủ bị bắt, ngài nhất định là trúng phải quỷ kế của tên Vương gia khốn kiếp đó, Hoa Giáo chủ anh minh thần võ, ta đã cảm phục từ lâu, nguyện đến đây giúp ngài đào thoát, thừa dịp tên tặc nhân kia còn chưa trở về, thỉnh Hoa giáo chủ theo hai huynh đệ chúng ta rời đi.”

(Uyên Uyên: không về nhanh là vợ anh theo giai đấy, 3P luôn đấy:”D)

Nói xong, liền tiến đến gần Hoa Doanh Vũ muốn bắt người, Hoa Doanh Vũ lùi về sau từng bước, cười lạnh đáp:“Nực cười, ta đường đường là Hoa Ảnh Giáo – giáo chủ, há cần cái hạng vô danh vô lại đến cứu? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn gì mặt mũi bổn giáo chủ”

Hai gã nghiến răng oán hận nói:“Hoa giáo chủ không cần phải câu nệ miệng lưỡi thế gian, hiện tại không phải lúc để bàn chuyện danh dự, nếu không nhanh chóng rời đi, chỉ e tặc nhân sẽ trở về”

Hoa Doanh Vũ nghĩ thầm, hai kẻ này đã mạo hiểm đến đây, thì mục đích sẽ không đơn giản như thế được. Trước đó vài ngày, Liễu Thanh Phong mẩt tích, trên giang hồ truyền lưu là mình bắt giữ lão, thế mà chỉ có hai gã này biết mình vẫn bị giam cầm ở Hoa Ảnh Giáo, lời đồn đó tự nhiên sẽ bị phá, như vậy hai tên này không phải đến trả thù. Nhưng hiện tại bọn họ đến là để cứu mình, mà lại không biết quan hệ mật thiết giữa mình và Ly Uyên, rốt cuộc bọn chúng có mục đích gì đây?

Than nhẹ một tiếng, Hoa Doanh Vũ cười nói:“Các ngươi thật sự nghĩ rằng có thể dễ dàng mang ta ra ngoài sao? Ly Uyên là nhân vật như thế nào, có thể tiêu diệt được Hoa Ảnh Giáo, còn sợ không diệt trừ nổi hai ngươi sao? Cứu ta ra thì có ích lợi gì chứ?”

Một tên cắn răng la lên:“Dù sự thật có là như vậy, nhưng chúng ta vẫn muốn mạo hiểm một phen, nhất định phải cứu ra Hoa giáo chủ”

Tên còn lại cũng hùa theo:“Đúng vậy, Hoa giáo chủ đừng nản lòng nhụt chí, nhanh chóng theo chúng ta đi, có Hoa Hàn Thất Tuyệt* trong tay, nhất định có thể đoạt lại Hoa Ảnh Giáo.”

Hoa Hàn Thất Tuyệt!

Hoa Doanh Vũ giật mình, sao lại có lắm truyền ngôn* loạn thất bát tao thế này! Ta làm sao mà có Hoa Hàn Thất Tuyệt chứ! Tuy trong lòng hắn đang loạn, nhưng biểu tình trên mặt vẫn tự nhiên như trước, Hoa Doanh Vũ thấp giọng hỏi: “Tại sao các ngươi lại biết về Hoa Hàn Thất Tuyệt?”

Truyền ngôn: lời đồn (ngày nay nó được gọi là tin vịt, tin tức lá cải)

(Hoa Hàn Thất Tuyệt: tên của một loại bí kíp võ công)

Hai gã đưa mắt nhìn nhau chẳng biết phải trả lời thế nào, Hoa Doanh Vũ càng tin chắc rằng nhất định là trên giang hồ đã truyền tụng những lời kỳ quái gì đó, không chừng mỗi người đều đã biết được, thế mà bản thân hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, nên cảm thấy có chút tức giận. Ly Uyên, ta muốn xem ngươi sẽ giải thích với ta thế nào đây! Dám giấu giếm ta a!

“Hoa giáo chủ, mau đi thôi”Hai gã vội vội vàng vàng thúc giục, vốn là được ăn cả ngã về không, bọn chúng dự định bắt giữ Hoa Doanh Vũ rồi từ từ bức cung, không nghĩ tới hắn ta quá cao ngạo, thà rằng bị cầm tù chứ không muốn để hai người bọn họ dẫn đi. Thế nên hai tên đó càng cảm thấy phẫn nộ, bèn nhanh chóng tiến lên lôi kéo

“A, các ngươi mới là kẻ cần phải rời đi”Tiếng nói vừa dứt, một vật gì đó màu xanh biếc chói mắt nhanh chóng phóng đến hai gã nam tử, ngay lập tức, bọn họ chỉ cảm thấy trên chân hơi hơi đau nhói, còn chưa kịp cúi đầu nhìn thì đã song song ngã xuống, sắc mặt biến thành màu đen, thân thể cứng ngắc, bất động xụi lơ.

Hoa Doanh Vũ chán ghét liếc cái thi thể ghê tởm trên mặt đất, đẩy cửa ra ngoài, Lục Oánh lập tức đi theo phía sau. Ngồi xuống thạch đắng*, hắn nhìn Lục Oánh, ôn thanh nói:“Ngươi trở về thật chậm chạp. Lần sau, khi kiếm ăn đừng đi quá xa, nếu còn xảy ra tình huống như ngày hôm nay nữa, cẩn thận ta mang ngươi đi ngâm rượu, nấu canh!”Vừa nói vừa mỉm cười tinh nghịch.

(Thạch đắng: ghế đá)

Lục Oánh biết hắn hay nói đùa, nên cũng không hoảng sợ, bèn thân mật trườn đến bên hắn, giống như muốn kể công mà ra sức quấn lấy hắn.

Trong lúc một người một xà đang đùa nghịch đến vô cùng cao hứng, thì hắn bỗng nghe thấy tiếng cười sang sảng của Ly Uyên:“Xem ra phu nhân rất vui vẻ a”Ly Uyên đến gần hắn, mang chén cháo trứng hạt sen đặt lên bàn, vươn tay muốn ôm hắn vào lòng. Ai ngờ, Hoa Doanh Vũ hừ lạnh một tiếng nghiêng người tránh đi cái ôm của y.

Ly Uyên rùng mình, đang định mở miệng thì khóe mắt chợt nhìn thấy hai cái thi thể trong phòng, tâm y đập loạn, chau mày tự trách nói:“Là ta không tốt, canh phòng sơ sớt, để cho người lạ tiến vào quấy nhiễu phu nhân.”Dứt lời, y lập tức tiến đến gần Hoa Doanh Vũ, khẩn trương hỏi:“Doanh Vũ, có bị thương không? Mau để ta nhìn xem nào”

“Chát”một tiếng, năm dấu tay nóng rát đã in lên mặt Ly Uyên.

Ly Uyên bị đánh thê thảm nhưng cũng chẳng thấy đau, y không muốn nhìn thấy tiểu tình nhân của mình tức giận như vậy. Vừa định lên tiếng dỗ dành thì đã nghe Hoa Doanh Vũ giận dỗi nói:“Mau cho người đến dọn dẹp phòng ốc, thật là bẩn mắt ta mà”

Hoa Doanh Vũ nói xong thì đi đến trước bàn đá ngồi xuống, thản nhiên ăn bát cháo nóng do Ly Uyên mang đến, mặc kệ Ly Uyên cố sức hỏi han cũng chẳng thèm liếc mắt để ý. Khi hạ nhân đã xử lý tốt hai cái thi thể kia, Hoa Doanh Vũ mặt mày hầm hầm quay về phòng, không thèm đợi Ly Uyên đi vào đã dùng sức đóng cửa lại.

Ly Uyên hơi sửng sốt một chút, mặc dù không biết Hoa Doanh Vũ vì cái gì mà sinh khí nhưng một khi tiểu mỹ nhân này giận dỗi thì phải ra sức mà dỗ dành, an ủi hắn, còn nếu mà cứ im như thóc lẽo đẽo theo đuôi hắn thì sẽ càng chọc cho hắn tức giận nhiều hơn.

Gõ nhẹ cửa phòng, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì. Ly Uyên cười khổ, tiếp tục gõ cửa, ôn thanh nói với người ở bên trong:“Doanh Vũ, ngươi mở cửa cho ta vào trước, rồi có gì thì từ từ nói sau”

Hoa Doanh Vũ ngồi ở đầu giường, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cửa. Nói hắn sinh khí thì mười phần đều là giả, mục đích chính chỉ là muốn Ly Uyên dỗ hắn, vì hắn mà đau lòng, trong lòng vốn có chút tức giận nhân tiện muốn phát tiết ra ngoài, đến cuối cùng hắn biết mình đã quá tùy hứng, nhưng vẫn nhịn không được muốn nhìn thấy bộ dáng người nọ tìm đủ mọi cách để che chở, bảo vệ hắn.

Ngẫm lại, Ly Uyên chưa từng báo cho ta biết về chuyện Hoa Hàn Thất Tuyệt chắc là có nguyên do. Gần đây giang hồ lại nổi lên nhiều tin đồn thất thiệt, và bản thân ta cũng không còn là Hoa Doanh Vũ trước đây nữa, ta hiện tại chỉ nguyện làm một thê tử tốt, chuyện trên giang hồ bất quá không hỏi đến cũng chẳng sao. Nhưng ta đã lỡ phát giận với y rồi, nếu mà thu lại dễ dàng như vậy thì cũng mất mặt quá a.

Đang mải miết suy nghĩ, hắn chợt phát hiện ngoài cửa không còn thanh âm. Cơ hồ là lập tức nhảy vọt xuống giường, chạy ra mở cửa, trong lòng hắn bấn loạn, sợ người nọ sẽ bỏ đi, không thèm để ý đến hắn nữa.

Cửa vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy một khuôn mặt ôn nhu đang mỉm cười.

“Sao lại không mang hài? Ngươi luôn thích làm ta đau lòng sao?”Ly Uyên ôm chầm lấy hắn, tiến vào phòng rồi đặt hắn xuống cái giường rộng lớn mềm mại.

Hoa Doanh Vũ hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn Ly Uyên.

Ly Uyên khẽ thở dài, càng ôm hắn chặt vào lòng, còn ngón tay thì tranh thủ ve vuốt đôi gò má non mịn của Hoa Doanh Vũ, thấp giọng hỏi:“Giận ta sao? Hửm?”

Hoa Doanh Vũ liếc xéo Ly Uyên một cái, hừ cười:“Trên giang hồ đã đem ta đồn đãi thành cái dạng gì rồi?”

Hiện tại, Hoa Doanh Vũ đã trở thành trung tâm của mọi sự bàn tán trên chốn giang hồ, phi ngữ* nhiều không đếm xuể, lời nói khó nghe cũng chẳng ít, cho nên Ly Uyên vẫn chưa nói cho hắn biết, thế mà giờ đây, Hoa Doanh Vũ hỏi thẳng Ly Uyên, khiến y không biết phải trả lời thế nào mới tốt.

(phi ngữ: chuyện nhảm)

Ly Uyên mím môi không đáp, nhưng vẫn dùng ánh mắt cực kỳ nhu tình nhìn Hoa Doanh Vũ, làm cho Hoa Doanh Vũ không tài nào giận dỗi được.

Đôi mắt xinh đẹp lay động, nhìn thấy gương mặt Ly Uyên ửng đỏ, trên đó vẫn còn lưu lại năm dấu tay nhợt nhạt. Trong lòng vạn phần hối hận, đôi mày thanh tú khẽ nhăn, Hoa Doanh Vũ nhích sát vào người Ly Uyên, hôn lên má y một cái, ôn nhu hỏi:“Đau không?”

Ly Uyên làm sao mà còn cảm thấy đau chứ, hiện tại mỹ nhân kiều mỵ đã nhu thuận ngồi vào lòng mình, thốt lên những thanh âm hỏi han thân thiết khiến tâm mình rung động, Ly Uyên sợ mỹ nhân tự trách, lập tức ôm chặt lấy hắn, nói:“Không đau, không đau, tất cả là do vi phu không tốt, có một số việc không có nói với ngươi. Vũ nhi nếu muốn biết, sau này ta sẽ nói hết với ngươi.”

Hoa Doanh Vũ nhìn thấy bộ dáng đứng đắn, nghiêm túc của Ly Uyên, nhịn không nổi chợt nảy ra ý đùa, hắn cười duyên hỏi:“Giữa ta và Hoa Hàn Thất Tuyệt, ngươi sẽ chọn lựa ra sao?”

Có được Hoa Doanh Vũ, đừng nói Hoa Hàn Thất Tuyệt, ngay đến cả thiên hạ Ly Uyên cũng chướng mắt, không chút do dự, y đáp:“Ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ cần Vũ nhi mãi mãi ở bên ta”

Ánh mắt đưa đẩy tràn đầy tình ý, đồng tử đen láy dường như có thể hút đi linh hồn người khác, trong mắt Ly Uyên, ngoại trừ Hoa Doanh Vũ ra thì không thể chứa đựng thêm bất kỳ ai khác nữa.

Hoa Doanh Vũ bị Ly Uyên trêu chọc khiến hai má phiếm hồng, xấu hổ cúi đầu không biết phải nói gì, hắn dúi đầu vào ***g ngực Ly Uyên, cất lên thanh âm nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve:“Ta đã ăn no rồi…….không đói nữa……”.

Ly Uyên mừng rỡ, rõ ràng là tiểu tình nhân đang ám chỉ việc đó mà, cúi đầu nhìn xuống người trong lòng, đã thấy hắn mặt đỏ tai hồng, ngay cả vành tai cũng hơi hơi phiếm hồng. Nhìn thấy bản thân bị Ly Uyên “chăm chú dòm ngó”, hắn trừng mắt lên, càng toát ra vẻ yêu mị động lòng người.

Hoa Doanh Vũ ngượng chín mặt, nhưng hắn thập phần muốn, vừa rồi chỉ làm một nửa đã khiến cho hắn chịu không nổi, hiện tại hắn ám chỉ rõ ràng như vậy mà Ly Uyên vẫn ngồi ngây ngốc nhìn hắn, cái gì cũng không làm, trong lòng Hoa Doanh Vũ càng cảm thấy xấu hổ, hai má nhất thời nóng bừng, đứng dậy muốn ly khai. Nhưng Hoa Doanh Vũ chưa kịp bước đi thì đã bị Ly Uyên chặn ngang, kéo về, hai chân hắn mất thăng bằng, lảo đảo ngã vào lòng nam nhân.

Khóe miệng Ly Uyên nổi lên một tia cười giảo hoạt, hài hước liếm lộng vành tai xinh xắn của Hoa Doanh Vũ, cất giọng nỉ non:“Chạy đi đâu? Đêm vẫn còn dài mà…!”

—————————————–